Tiêu Giác lại mơ thấy chuyện lúc trước.
Khoảng bốn năm trước, ông ngoại và đại cữu cữu của hắn dính tới án mưu phản, bị phụ hoàng hắn dùng mười hai đạo kim lệnh triệu về kinh thành, tuy vậy chỉ qua mấy ngày liền đầu người hai ngả.
Tiểu cữu cữu hắn bị bắt vào tử lao, mẫu hậu hắn vội tới ngự tiền đau khổ cầu xin, bị cấm túc ở Trường Xuân Cung.
Hắn thân là Thái Tử, không phải chịu bất cứ hình phạt gì nhưng vài lần muốn cầu kiến ngự tiền đều bị đánh trở về.
Đoạn thời gian đó là lúc hắn lo âu thấp thỏm nhất trong cuộc đời, đêm cũng ngủ không yên.
Hắn còn nhớ rõ ràng, đó là một đêm mưa lạnh, cơn mưa nhỏ nhưng kéo dài tới hơn nửa đêm, toàn bộ hoàng cung yên lặng tới mức khiến người khác kinh sợ.
Cửa điện bị người từ bên ngoài đẩy ra, gió theo đó cũng tràn vào, ánh nến leo lắt.
Đại cung nữ ở Trường Xuân Cung tới truyền lời, nói mẫu thân hắn gọi hắn tới một chuyến.
Trong lòng hắn kỳ quái, từ khi mẫu hậu bị cấm túc liền không gặp ai, mặc dù là hắn đi thỉnh an cũng chỉ có thể đứng ở ngoài nói chuyện.
Hắn đi theo cung nữ, vào thẳng Trường Xuân Cung.
Mẫu hậu hắn gầy đi nhiều, đáy mắt chỉ còn sự lãnh lẽo nhưng khóe miệng lại đang cười, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hắn nhìn thấy mẫu thân mạnh khỏe, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống – rốt cuộc, ông ngoại và cữu cữu dù thân, vẫn là mẫu thân quan trọng nhất.
“Giác nhi, sau này không có ông ngoại con, không có đại cữu cữu của con, con cần phải học cách trưởng thành”.
Mẫu hậu hắn cười nói với hắn, chỉ là nụ cười kia quá mức miễn cưỡng, nhìn như đang cười rồi lại giống như đang khóc.
Hắn khi đó còn chưa tới mười một tuổi, tuy từ khi sinh ra đã được phong làm Thái Tử nhưng được mẫu thân và người thân bên ngoại bảo vệ rất tốt.
Thiên chi kiêu tử, chưa từng gặp qua bất kỳ mảng tối xấu xa nào của thế giới này.
Hắn ngây thơ nói: “Ông ngoại bọn họ không còn nhưng mẫu thân có Giác nhi, chờ Giác nhi lớn thêm một chút, nhất định có thể bảo vệ ngài”.
Mẫu hậu hắn chỉ cười không nói, chỉ là hắn thấy ánh mắt ấy ngày càng đau thương thêm, nàng ôn nhu nói: “Được, Giác nhi của mẫu hậu lớn mau một chút”.
Trước mặt mẫu hậu, Tiêu Giác luôn căng thẳng cũng dần được thả lỏng, cũng không nhớ như nào liền ngủ mất.
Lúc tỉnh lại, hắn đã ở Đông Cung rồi.
Vương Đức Thắng vẫn canh giữ bên giường hắn, thấy hắn tỉnh liền khóc lóc: “Điện hạ, nương nương qua đời”.
Hắn còn đang mơ màng, đầu óc còn ngây ra, nghe xong lời này càng thêm mơ hồ, nói: “Là nương nương nào qua đời?”.
Vương Đức Thắng khóc không ngừng, thiếu chút nữa ngất đi, rất mau có cung nhân đưa hắn đi thay quần áo trắng.
Hắn hệt như một con rối gỗ bị giật dây, mặc người thay quần áo, đưa tới trên linh đường.
Trên linh đường ai cũng mặc một bộ quần áo trắng, đều đang khóc.
Hắn vẫn mờ mịt, mờ mịt mà đốt tiền giấy, mờ mịt mà nhìn người tới phúng viếng, dâng hương.
Thẳng tới khi hết ngày để tang, Vương Đức Thắng dập đầu trước hắn, nói: “Điện hạ người khóc đi, khóc ra thì tốt rồi”.
Hắn hệt như người không có năng lực phản ứng, ngây ra một lúc cũng không biết hắn đã nói gì.
Sau đó, Vương Đức Thắng lại nói hắn đi nhìn quan tài một lần, rằng sau đó quan tài phải đưa vào hoàng lăng rồi, không thể gặp được nữa.
Hắn đờ đẫn lắc đầu, nói không xem.
Vì cái gì phải xem? Người đang nằm kia chính là một người xa lạ mà thôi.
Tính tình của mẫu hậu hắn rất hoạt bát, thích nói thích cười, sẽ không nhắm mắt nằm trong quan tài không động đậy.
Sau đó, quan tài được đưa đi, linh đường cũng được gỡ bỏ, hắn về tới Đông Cung.
Ngủ một giấc hắn lại quên mất canh giờ, thời điểm bên ngoài mặt trời đã tỏ, hắn trách cứ Vương Đức Thắng sao ngươi không sớm kêu ta dậy? Đã qua thời gian đi thỉnh an mẫu thân rồi!
Tính cả Vương Đức Thắng thì cung nhân bên trong ai cũng không nói gì, đôi tay đang mặc quần áo bỗng dưng dừng lại, lúc này hắn mới ý thức được….
A, hóa ra hắn đã không còn mẫu hậu rồi.
Nước mắt rơi trên mu bàn tay, hắn cuối cùng cũng khóc.
Sao lại không có được? Rõ ràng mấy ngày trước mẫu hậu hắn còn ôn nhu mà cười với hắn, nói chuyện với hắn, dặn dò hắn phải lớn mau.
Sau đó, đúng là hắn đã trưởng thành rất nhanh, trở thành một ông cụ non, một Thái Tử điện hạ thủ đoạn tàn độc, rốt cuộc chẳng ai còn dám coi khinh hắn.
Chỉ là, kể cả hắn trưởng thành nhanh một chút thì có lợi ích gì chứ?
Hắn vẫn là Tiêu Giác nhưng lại chẳng còn là “Giác nhi của mẫu hậu”.
Tỉnh lại từ trong mơ, đập vào mặt là sợi màn màu trắng, Tiêu Giác nhắm mắt, lý trí trở lại, mới nhớ ra mình không còn ở trong cung mà là ở ngoài huyện thành xa xôi.
Tiêu Giác duỗi tay quệt đi vệt nước trên mặt, ngồi dậy.
Vương Đức Thắng nghe được động tĩnh, tới hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo.
Từ khi ra khỏi kinh thành, Tiêu Giác mang theo người một đường chạy về hướng bắc rồi lại vòng trở lại huyện thành này.
Tính ra cũng đã được một tháng rồi, cũng thực sự quá mệt mỏi, buổi chiều hắn nói muốn ngủ trưa lại ngủ tới chạng vạng.
Vương Đức Thắng đã rất lâu không thấy Tiêu Giác ngủ một giấc dài như vậy – lúc ở trong cung, Tiêu Giác thường xuyên bừng tỉnh , mỗi ngày cũng chỉ ngủ được hai ba cái canh giờ.
Ra khỏi cung thì có thể ngủ lâu hơn một chút, chỉ là không lâu giống như hôm nay.
Cũng bởi vì như vậy.
Vương Đức Thắng đánh bạo nói: “Chủ tử cần ăn gì? Nơi này hương dã không có đặc sản gì nhưng cũng có chút điểm tâm ngon miệng”.
Tiêu Giác thích ăn ngọt, mãi cho tới mười mấy tuổi vẫn thích ăn đồ ngọt.
Chỉ là sau đó không thích nữa, cũng không hắn là không thích ăn đồ ngọt chỉ là không thích tất cả mọi thứ hắn đã từng thích.
Tiêu Giác lắc lắc đầu hỏi: “Giờ nào?”.
“Giờ Thân”.
“Cữu cữu bọn họ ở đâu?”.
“Nói là ở tửu lầu”.
………………
Bên hẻm Trà Hồ, bọn Khương Đào từ huyện nha trở về sau liền bận chuyện của chính mình.
Mấy đứa nhỏ đi tới Vệ gia học, Thẩm Thời Ân tới mỏ đá làm việc.
Vương thị và Lý thị các nàng sáng sớm đã tới Khương gia làm, cũng không đi huyện nha xem náo nhiệt.
Nhưng sau đó, bộ khoái tới Khương gia kiểm tra vết dầu, ở huyện nhỏ này cũng không còn là bí mật nữa cho nên mọi người rất nhanh đã biết chuyện.
“Tên khốn miệng nam mô bụng một bồ dao găm ấy, vừa nhìn liền biết ngay không phải người tốt!”.
Vương thị tức giận nhất, nếu không phải biết Sở Hạc Tường đã bị giam vào nhà lao thì nàng hận không thể lập tức đi liều mạng với Sở Hạc Tường.
Lý thị hiện giờ là xưa không bằng nay, tuy đứng lên nhưng lá gan vẫn hơi nhỏ, lòng sợ hãi nói: “May là hai tiểu tặc kia không thành công, bằng không chúng ta ở đây nhiều nhà cửa như vậy, một khi cháy….
Hậu quả thực không dám tưởng tượng”.
Những người khác tuy không ở đây nhưng cũng vô cùng tức giận.
Khương Đào trước sáng lập tú phường là do nghĩ tình cảnh của nữ nhân đều không dễ dàng, có thể giúp các nàng một chút, đồng thời cũng là vì lợi nhuận và thành tựu của bản thân mình.
Nhưng cũng không có nói cứ phải là người khó khăn thì mới được vào học mà trùng hợp là người mới được tuyển vào hầu hết đều có hoàn cảnh không tốt….
Ngẫm lại cũng đúng, các nàng không quen biết Khương Đào như Lý thị và Vương thị, có thể tin nàng chẳng phải là người mưu mô giăng bẫy trên giang hồ.
Người thường thấy Khương Đào còn trẻ như vậy, còn phải ký thêm một chồng khế ước thật dày, sẽ luôn do dự.
Cũng chỉ có người tình trạng thật sự không tốt, sinh hoạt xuống cấp mới có gan đi làm, được ăn cả ngã về không.
Các nàng hoặc là không có chồng hoặc là không có con, hoặc là nghèo tới cơm ăn cũng không có, thật vất vả mới tới đây học được chút tay nghề, cải thiện sinh hoạt rất lớn, nào chịu đựng được người khác phá hư ngày tháng hạnh phúc này của các nàng đâu?
Mấy phụ nhân ghé đầu vào thương lượng một lúc, nói liên hệ bạn bè thân thích hàng xóm gì đó viết cái vạn dân nguyện, để tri huyện phán hình phạt cho Sở Hạc Tường.
Đây là tâm ý của các nàng, Khương Đào cũng không ngăn cản nhưng nàng cảm thấy không quá có tác dụng.
Sở Hạc Tường dù sao cũng là trưởng tôn của Sở gia, hắn phạm tội, ít nhiều sẽ ảnh hưởng tới Sở gia, dù hắn bị phạt đúng tội nhưng trưởng bối Sở gia khẳng định sẽ mặc kệ không quản.
Tuy Sở gia không có nhân mạch trong triều đình nhưng tiền bạc thì có nhiều lắm.
Hành vi của Sở Hạc Tường chưa gây nên thảm kịch gì, Sở gia chỉ cần chịu tốn tiền khơi thông, nhiều nhất là giam mấy ngày sẽ được thả đi.
Ác nhân không có ác báo, đó là kết cục mà Khương Đào nàng không muốn nghĩ tới nhưng xuất thân còn lớn hơn so với người, nàng cũng không có cách nào khác.
Chờ mọi người đều bận thêu thùa, nàng thu dọn một chút đi gặp Tô Như Thị.
Buổi sáng, Tô Như Thị đã nghe được tin tức, thấy nàng tới mời thở dài một hơi, “Nhìn thấy con không có việc gì ta mới an tâm”.
Khương Đào cũng không gạt bà, đem tất cả mọi chuyện cẩn thận kể lại một lượt.
“Trước giờ ta chỉ cảm thấy Sở Hạc Tường là con buôn láu cá, khiến người khác không yêu thích.
Không nghĩ tới hắn còn có tâm ác độc như vậy”.
Tô Như Thị lạnh mặt lên án Sở Hạc Tường vài câu, ngay sau đó nghĩ tới bản thân ở lại đây là vì che chở cho đồ đệ, không nghĩ rằng đưa tới một Sở Hạc Tường, thiếu chút nữa hại tới tính mạng của đồ đệ, trong lúc nhất thời càng là áy náy vô cùng.
Khương Đào thấy cảm xúc của Tô Như Thị không được đúng lắm mới cười nói: “Không phải là con không có việc gì rồi sao! Tuy rằng là do nay vận khí tốt, đệ đệ cú đêm của con ngay tại lúc tiểu tặc còn chưa kịp ra tay đã phát hiện rồi.
Nhưng sau đó con nghĩ lại, kể cả không có vận khí tốt, nghĩ tới hẳn cũng không làm sao”.
Nói xong nàng chớp chớp mắt với Tô Như Thị, nghịch ngợm như hài tử: “Phu quân của con võ nghệ siêu quần, tai thính hơn người thường.
Chàng nói kỳ thật chàng biết đêm đó ngoài cửa có người nhưng ngõ nhỏ chỗ con dân cư đông đúc, chàng tưởng là hàng xóm đi vệ sinh thôi.
Cho nên kể cả không có con cú đêm kia, tiểu tặc nhiều nhất chỉ được đi lại thêm nửa khắc thì chàng cũng sẽ ra ngoài nhìn một cái”.
Đây cũng không phải nói dối mà là Thẩm Thời Ân nói như vậy.
Lại nghe được Khương Đào nói nhẹ nhàng như vậy, dỗ cho Tô Như Thị cười rộ lên.
“Con bé này, lá gan so với ai cũng lớn”, Tô Như Thị cười nhéo mũi nàng, “Gặp chuyện cũng không sợ hãi!”.
Khương Đào đúng thực không sợ, nếu nói trước kia nàng ép chính mình trở nên kiên cường, sau lại ở cùng với Thẩm Thời Ân, có thể là do chàng ấy có bản lĩnh, cũng có thể là do dù ở bất kỳ tình huống nào chàng ấy cũng sẽ ở cùng với mình, thật sự là không có sợ hãi gì hết.
Sau Khương Đào nói chuyện với Tô Như Thị cả một buổi trưa, bởi vì biết sư phụ nàng và lão thái thái Sở gia là bằng hữu nửa đời, nàng không nhắc Sở Hạc Tường nữa mà là tách sang đề tài khác, cuối cùng còn dỗ Tô Như Thị vui vẻ cười mãi.
Lúc chạng vạng, Sở Hạc Vinh, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm đi tới nhanh như cơn gió, sau là Khương Dương đang chậm rãi tản bộ.
Từ khi Tô Như Thị và Sở Hạc Vinh chuyển tới đây, chỗ này liền trở thành nơi nghỉ chân ăn điểm tâm sau khi tan học của bọn họ.
Theo lý thuyết, Khương Đào nhận Tô Như Thị làm nghĩa mẫu, bọn Tiêu Thế Nam và Khương Dương cũng nên gọi người như vậy nhưng bởi vì Khương Đào để bọn họ ở cùng với Sở Hạc Vinh cho nên bọn họ cũng không tiện chiếm tiện nghi của Sở Hạc Vinh, giống hắn gọi Tô Như Thị một tiếng Tô sư phó.
“Không biết quy củ, cũng không sợ va phải người khác”.
Khương Đào biết Tô Như Thị rất coi trọng quy củ, không thì đời trước cũng sẽ không cố kỵ thân phận đích nữ hầu môn của nàng mà không dám thân cận quá mức với nàng.
Sở Hạc Vinh là nửa chủ nhân ở đây, tùy ý một chút cũng được.
Nhưng ba cái đệ đệ nhà mình là khách, chạy loạn như vậy sợ sẽ khiến cho Tô Như Thị không vui – hai bên đều là người thân của nàng, nàng vẫn là hy vọng mọi người có thể hòa hợp với nhau.
Nhưng nàng vừa mới nói xong, Tô Như Thị liền vỗ nhẹ nàng, “Bọn họ học cả một ngày, khoan khoái một chút mới tốt.
Con nói chúng nó làm gì?”.
Ngay sau đó còn hạ giọng nói: “Nói gì bọn họ, trước đó khi con không quy không củ quên rồi hả?”.
Khương Đào thẹn thùng cười cười.
Nha hoàn bưng điểm tâm lên, cho mấy người họ ăn.
Sở Hạc Vinh đột nhiên nói: “Khó có được hôm nay cao hứng, ta mời mọi người đi ra ngoài ăn đi!”.
Khương Đào nói không phải năm mới không có lễ gì, không cần thiết phải tốn tiền bạc.
Nàng vừa mở lời, còn chưa nói hết đã bị Tô Như Thị kéo tay một chút, đưa mắt ra hiệu cho nàng.
Sau đó Tô Như Thị cười nói, “Đứa nhỏ này mới được tổ mẫu hắn cho chút tiền, hiện tại không ăn lúc nó còn giàu sau này nó tiêu hết rồi đến cái bánh cũng không có đâu”.
Khương Đào từ ánh mắt của sư phụ ngẫm lại.
Hẳn là Sở Hạc Vinh cảm thấy chuyện của đại ca nhà mình làm không quá tốt, tuy không tạo thành thương tổn nhưng chung quy cũng là suýt chút nữa hại bọn họ, muốn mượn cơ hội này cho hắn xin lỗi.
Lời của tác giả: Cho cháu trai nhà ngoại của chúng ta một nghìn chữ về bối cảnh của hắn, cũng là nói rõ sự chuyển biến trong tính cách của hắn.
Dù sao đệ đệ và cháu trai lớn có nhiều đất diễn như vậy, cháu trai nhà ngoại tuy tới muộn nhưng cũng không nên bất công, cho hắn xuất hiện thêm chút.