Gả Cho Trúc Mã Là Đối Thủ Một Mất Một Còn


Huynh trưởng Lục Kiêu của Lục Chỉ Du là võ tướng, ba năm trước dẫn đại quân đi dẹp loạn Tây Bắc, chỉ dùng mấy tháng đã có thể bình ổn chiến sự, sau đó bọn họ vẫn luôn ở lại trấn thủ biên quan.

Đợi cho đến hiện tại tình hình biên cảnh hoàn toàn ổn định, đội quân cũng nhận được lệnh về triều của bệ hạ, chuẩn bị quay về nhận công ban thưởng.

Hôm nay là mười lăm tháng chạp cách ngày mười bảy cũng chỉ còn lại hai ngày.

Lục Chỉ Du nhìn qua thấy Lê Ngưng khẽ rũ mi, không biết nghĩ cái gì, một lúc sau mới ngước mắt lên, mơ hồ hỏi nàng ấy: “Nói như vậy….hắn, mười bảy tháng chạp hắn cũng về sao?”

“Đương nhiên.” Lục Chỉ Du nhìn ly trà của Lê Ngưng đã thấy đáy liền rót cho nàng thêm một ly trà nóng: “Bọn họ cùng nhau đi đánh giặc, cùng nhau trấn thủ ở biên quan lâu như vậy, đương nhiên muốn cùng nhau trở về nhận thưởng.”

Trước đây, Lục Kiêu trẻ tuổi được hoàng đế ủy thác trọng trách dẫn quân đi bình loạn, trên triều có một hồi sóng to gió lớn.

Có triều thần cho là hắn tuổi trẻ tuổi, sẽ nghĩ được cách lãnh binh sáng tạo hơn, việc này giao cho hắn nhất định không sai, lại có triều thần khác nói Lục Kiêu còn quá trẻ, không đảm đương được việc lớn.

Nhưng rất nhanh lại xảy ra một chuyện khác lập tức thu hút lực chú ý của mọi người, khiến mọi người quên chú ý Lục Kiêu có phải người được chọn tốt nhất cho lần dẫn quân này hay không.

Chuyện kia khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cằm, trong nháy mắt đoạt hết mọi sự chú ý đó là – nhi tử Bùi Trạc nhà thừa tướng, tự mình xin đi theo đại quân cùng nhau dẹp loạn.

Không biết Bùi Trạc thuyết phục phụ thân hắn thế nào, mới đồng ý cho hắn tòng quân, tóm lại cuối cùng hắn thật sự theo đại quân đến Tây Bắc.


Bây giờ ——

“Cuối cùng hắn cũng về rồi……” Lê Ngưng nhẹ giọng lẩm bẩm, tầm mắt nhìn chằm chằm nước trà trong ly, phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Nhưng nàng không chú ý đến hình ảnh phản chiếu trong nước, mà hơi mất tập trung, nhớ tới một số chuyện xảy ra trước đây.

“Cuối cùng hắn cũng về rồi.”

Lê Ngưng thu lại ánh mắt mơ hồ, đôi mắt đột nhiên trở nên kiên định, lặp lại những lời nói vừa rồi còn kèm theo một tiếng cười lạnh.

“?”

Lục Chỉ Du bối rối nhìn qua.

“Bùi Trạc ơi Bùi Trạc, ngươi cuối cùng cũng phải về rồi.” Khóe miệng Lê Ngưng hơi cong lên, khẽ nheo mắt lại: “Đến lúc đó chúng ta phải tính toán lại những chuyện trước đây cho thật kỹ.”

Nàng lẩm bẩm nói với không khí một hồi, bàn tay đang cầm ly trà cũng vô thức tăng thêm sức, tựa như đó không phải ly trà mà người nào đó đắc tội với nàng, bị nàng lấy ra trút giận.

Hơi nóng trong ly trà lượn lờ bốc lên, Lục Chỉ Du xuyên qua làn sương mù nhìn về phía Lê Ngưng.

Quận chúa từ trước đến nay luôn đoan trang, nhã nhặn bây giờ lại lộ ra vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi không có ý tốt, khiến hơi nóng cũng như biến thành khí lạnh.


Hai người Lê Ngưng và Bùi Trạc đấu với nhau như thế nào, Lục Chỉ Du vô cùng rõ ràng.

Hai người bọn họ cũng xem như lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng khác với Lục Chỉ Du, Lê Ngưng và Bùi Trạc không chỉ không phát triển thành mối quan hệ bằng hữu thân thiết, ngược lại còn trở thành một đôi đối thủ như nước với lửa một mất một còn.

Về phần quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên gay gắt như vậy từ khi nào, Lục Chỉ Du vẫn luôn không biết rõ nguyên nhân, chỉ biết khi nàng ấy phát hiện ra Lê Ngưng và Bùi Trạc đã bắt đầu đối chọi.

Nhưng cũng đã ba năm, thời gian trôi qua, tại sao oán khí của A Ngưng đối với Bùi công tử không chỉ không giảm xuống, ngược lại còn càng ngày càng tăng?

“Bùi công tử ở biên quan ba năm sao có thể chọc ngươi, hiện tại lại có thể khiến ngươi “nhớ mãi không quên” như vậy?” Lục Chỉ Du cầm ly trà chậm rãi uống một ngụm, thong thả nói.

“Chuyện hắn đắc tội ta rất nhiều.” Lê Ngưng nhớ lại những “chuyện tốt” của Bùi Trạc khiến nàng ấn tượng khó quên.

“Yến hội hắn luôn thích ngồi gần ta, chỉ để dành món ăn ta thích.

Ta nói chuyện vui vẻ với công tử nhà ai, hắn lại nhất quyết muốn tới xem náo nhiệt, cuối cùng ép ta ra ngoài để mình hắn nói chuyện với công tử kia.”

Lê Ngưng lần lượt đếm số ngón tay những “tội trạng” của Bùi Trạc, mỗi một chuyện nói ra lại thêm một phần tức giận, mười ngón tay đã đếm hết rồi nhưng nàng vẫn chưa nói xong.

Mí mắt Lục Chỉ Du giật giật, sợ Lê Nhưng nói đến khi trời tối cũng không xong, kịp thời cản lại: “Bùi công tử sao có thể đáng giận như vậy?”


Nhưng tại sao nàng ấy lại nhớ có rất nhiều nữ tử thích Bùi Trạc, từ trước đến nay Bùi Trạc đều làm như không nhìn thấy, bởi vì với thân phận của hắn, những người tới tới nịnh nọt cũng không ít, cũng chưa từng nghe qua Bùi Trạc chủ động kết bạn với người nào.

“Đương nhiên!” Lê Ngưng tức giận bất bình: “Hắn cũng không biết hắn khiến người khác chán ghét đến mức nào?”

Dường như không thể nhìn nàng thân thiết với ai, Có phải Bùi Trạc ghen tị nàng được nhiều người thích hay không?

Từ trong xoang mũi Lê Ngương khẽ hừ một tiếng, nhưng phải nói Bùi Trạc đã ở biên quan ba năm, để nàng ghi hận chính là chuyện ngày đó Bùi Trạc làm trước khi rời khỏi kinh thành đến biên quan.

Ba năm trước, ngày Bùi Trạc rời kinh đi Tây Bắc, sáng sớm Lê Ngưng đã bị mẫu thân là trưởng công chúa đánh thức nhất định bắt nàng phải tới tiễn Bùi Trạc.

Trưởng công chúa và mẫu thân Bùi Trạc có chút giao tình, hơn nữa hai đứa nhỏ lại cùng học chung thư viện, chuyện Bùi Trạc tòng quân ồn ào một trận lớn, những bằng hữu ở trường đều tới tiễn hắn, về tình về lý Lê Nhưng tới cũng là chuyện nên làm.

Cuối cùng Lê Ngưng không lay chuyển được mẫu thân, cực kỳ không tình nguyện đứng dậy rửa mặt chải đầu.

Ngày đó cũng là trời đông giá rét, trời lạnh đến mức nào, oán khí của Lê Ngưng sâu đến mức đó.

Đi tới cửa thành, nhìn đoàn người mênh mông cuồn cuộn, nghĩ tới lần này bọn họ đi là vì bảo vệ quốc gia, hơn nữa chiến trường nguy hiểm, chuyến này Bùi Trạc đi cũng phải chịu khổ, sắc mặt Lê Ngưng nghiêm túc thêm vài phần, tốt xấu cũng buông bỏ những ân oán cá nhân trước đây với Bùi Trạc xuống.

Ngày đó Lê Ngưng cũng mặc áo choàng dài màu đỏ, còn đội mũ lên, toàn thân trên dưới chỉ lộ mỗi khuôn mặt.

Bùi Trạc chỉ cần mang ơn đội nghĩa tiếp nhận lòng tốt tới tiễn đưa của nàng là được, nhưng Bùi Trạc rõ ràng không ý thức được “ý tốt”của Lê Ngưng.

Bóng dáng đỏ tươi vô cùng dễ thấy trong đám đông, Bùi Trạc khó khăn lắm mới thoát thân khỏi sự nhiệt tình của những người xung quanh, lập tức đi tới trước mặt Lê Ngưng.


Tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày đen, theo sau là khuôn mặt hôm nay nàng không muốn nhìn thấy nhưng nhất định phải thấy.

Bùi Trạc khom lưng, hai tay chống gối, nghiêng đầu nhìn Lê Ngưng dưới lớp áo choàng, nhìn chằm chằm một hồi, lại không nói lời nào.

“Như, như thế nào?” Lê Ngưng không biết tại sao Bùi Trạc lại nhìn chằm chằm mình như vậy, chẳng lẽ không nghĩ tới hôm nay nàng sẽ tới tiễn hắn, nên cảm động không nói nên lời sao?

Ý tưởng này vừa xuất hiện đã bị Lê Ngưng lập tức bác bỏ.

Hắn vừa mở miệng đã không có chuyện gì tốt, còn không bằng câm miệng thì hơn.

Nàng bị bọc kín mít từ đầu đến chân, hắn phải cong lưng nhìn xuống mới có thể thấy mặt nàng.

Bùi Trạc chớp chớp mắt, cuối cùng cũng mở miệng.

“Ta còn tưởng là cái bánh chưng đỏ từ đâu ra, hóa ra lại là quận chúa tôn quý của chúng ta.

Bọc kín như vậy thiếu chút nữa khiến ta không nhận ra.”

Lê Ngưng: “……”

Tại sao hắn có thể dùng gương mặt đẹp như vậy nói ra những lời khó nghe đến mức này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận