Gả Cho Viên Lãng

Mưa dầm liên miên, tôi không thích thời tiết này. Tôi sinh ra ở Tây Nam nhưng lại thích phương Bắc, nóng là nóng, lạnh là lạnh. Hoặc là ánh nắng là ánh nắng gay gắt, hoặc là mưa tuyết lớn, khô khô ráo ráo.

Hôm nay mưa phùn mênh mông, nước nhỏ tí tách, đi trên đường cũng khiến tôi nhớ quê hương.

Mùa xuân, mưa nhỏ liên tiếp hai ba ngày đã ngừng. Trên núi có thêm rất nhiều nấm mọc lên, đi qua chân núi, mùi thực vật đơn bào thoang thoảng đặc biệt dễ chịu. Có nông dân đang hái, dùng cành trúc mảnh xâu thành một chuỗi, tiếng rao hàng vang trên đường.

Ba thích mua thêm cho mọi người chút đồ ăn. Nhẹ nhàng rửa sạch bùn đất trên nấm trong dòng nước trong veo, cẩn thận xé từng nếp mịn màng, ướp thêm chút tỏi. Nghe nói tỏi là để khử độc trong nấm. Nấu một chút, để ráo nước, thêm ớt xanh, thịt xé sợi xào, mùi hương mùa xuân sẽ truyền ra theo tiết tấu của nồi chén muôi.

Tôi thu hồi ký ức, đi vào khách sạn.

"Chúc mừng chúc mừng, người có tình sẽ thành thân thuộc." Tôi cười, chào đón cô dâu.

"Hôm nay có phải chị Dư nên chơi thêm một lát không, không theo người được, người đừng trách em đấy." Manh Manh chỉ vào áo cưới được mang tới từ cửa hàng kế bên khác sạn.

"Em còn bận việc của em. Người ta cả đời này chỉ có một ngày bận rộn, cũng phải tự mình ra trận, không ai có thể thay thế." Tôi cười hí hí hiểu ý với Manh Manh. Ôi, đầu năm nay không có mấy người trong sáng.

Chú rể chạy tới phát thuốc lá, tôi cười cậu ta: "Bận đến xỉu rồi nhỉ? Phát thuốc lá cho chị."

"Chị Dư, thật đúng là bận tới ngất xỉu, vẫn nhớ chào hỏi, phát thuốc lá." Tiểu Băng vừa chào hỏi đám anh em trong đội xe.

"Các cậu bận đi, tôi vào xem bọn họ một chút." Tôi dạo một vòng trong đại sảnh, giống như tất cả các chỗ kết hôn khác, tưng bừng mà vui mừng. Tán gẫu vài câu với người quen, tôi viết tên trên bàn tiếp khách, đưa tiền mừng.

Nhân tình qua lại, làm vậy mới có lòng thành, đặc biệt là khách từ bên ngoài tới như tôi.

Viên Lãng ở đơn vị cũng không ngoại lệ. Có lẽ là chung sống với mọi người nhiều năm nên càng hứng thú hơn trong xã hội. Lần trước lúc trung đội trưởng lão Hổ Đoàn chuyển ngành tới chỗ khác, kết hôn lần thứ hai, anh không đi được. Kết quả phái tôi đi ăn đám cưới, tiện thể đưa tiền mừng. Hình như anh còn chưa trả lại tiền này cho tôi, phải nhắc anh mới được.

Đi ra từ cửa hông, vừa may gặp được một chiếc taxi đang úp bảng, thật may, đi trên con đường đầy hơi nước, tới chỗ hẹn.


Xuống xe, tôi lắc lư trước tủ kính bên đường, hơi hồi hộp mà sửa sang lại quần áo. Đã nhiều năm không hẹn hò, nếu gặp anh thì phải nói gì?

Tôi len lén lấy một cái gương nhỏ ra, nhìn lông mi một chút, nhìn màu môi một chút, nhìn mascara một chút...Nắm tay, rất hoàn mỹ, cố gắng lên!

Nơi góc đường, một người đi thẳng tới. Trong dòng người như nước chảy, vóc dáng người này cũng không cao, lại khiến người ta nhìn một lần là khó quên, tựa như ánh sáng toàn thế giới cũng đều bị anh hấp dẫn.

Ánh mắt đảo qua, tôi thấy khóe môi anh có nụ cười. Tôi nhìn anh tới gần, cắn cắn môi: "Anh tới rồi." Một bó hoa hồng to đưa tới trước mặt tôi, mưa bụi rơi lất phất trên cánh hoa, càng đỏ tới lóa mắt hơn.

"Anh đã đoán sai. Vốn anh nghĩ hôm nay em sẽ mặc theo phong cách Bohemian."

Tôi sờ sờ mũi beret không có lưỡi trên đầu: "Mua trên Taobao, Sophia Roland trong 《 Mỹ vị tình duyên》đội một cái. Đẹp không?"

Tay anh xoa nhẹ lên vành tai tôi, khuyên tai có tua lướt qua đầu ngón tay anh: "Đẹp. Chưa từng thấy em trong bộ dáng này, rất đẹp."

Anh cầm tay tôi: "Đợi lâu không?"

Tôi lắc đầu: "Không quá lâu."

"Muốn đi xem phim không?" Giọng anh mang theo chút quyến rũ, mang theo chút ra lệnh, mang theo chút khẳng định.

"Được."

Trước rạp chiếu phim, hai người chọn đồ ăn vặt: Khoai tây chiên, coca, popcorn, ô mai... Một đống lớn. Lúc an trả tiền thì vẻ mặt cưng chiều mà buồn cười của anh khiến tôi có cảm giác mình là một cô công chúa kiêu ngạo.

Trong rạp chiếu phim tối om, ánh đèn yếu ớt hơi lóe lên từ màn ảnh, là một bộ phim kinh dị.

Tôi suy nghĩ một cách nghiêm túcm lại nhìn xung quanh một chút. Từng đôi từng đôi, các nữ sinh thì thỉnh thoảng phát ra tiếng hét sợ hãi khe khẽ, sau đó các nam sinh tỏ rõ dũng khí và độ tin cậy của mình, ôm lấy bạn gái nói rằng không phải sợ, có anh ở đây linh tinh. Tôi len lén liếc người bên cạnh, anh xem một cách kỹ lưỡng khác thường. Da đầu tôi cứng ngắc, giả vờ yếu đuối, từ từ dựa vào vai anh.


Sao tôi không nhìn rõ tên phim đã vào? Sao tôi không chọn một bộ khác, ví dụ như phim tình yêu? Sao tôi không giống mấy cô bé kia, sợ tới mức chui vào lòng bạn trai? Phim kinh dị quay trong nước, với người đã xem "Trinh tử" thành quen như tôi mà nói, là một sự hành hạ.

Một lát sau, cách lớp vải lạnh như băng, cảm nhận được độ ấm trên vai anh. Anh khẽ đưa tay, ôm tôi thật chặt, một tay khác thì nắm chặt tay tôi. Tôi không dám động đậy, sợ phá hỏng khoảnh khắc lãng mạnh này. Nhưng thật ra tôi muốn nói, như vậy thì tôi không thể ăn đồ ăn vặt được.

Nữ chính trong phim hét chói tai, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vẽ lên, hơi ngứa. Tôi lại nắm chặt ngón tay anh, trên ngón vô danh có một thứ cứng rắn, lạnh như băng.

Anh nghiêng qua, khẽ cọ trán lên trán tôi, đôi môi ấm áp lướt qua mũi tôi, tìm kiếm. Tôi để mặc anh, ánh mắt lưới qua cánh tay anh. Đôi tình nhân nhỏ sau lưng đang hôn đến quênd◎đ◎l◎q◎đhết tất cả, căn bản không rảnh để chú ý phía trước. Vì vậy tôi dịch lại, nghênh đón, cảm nhận hơi thở nóng bỏng của anh, vị thuốc đăng đắng thoang thoảng nơi lưỡi anh.

Ra khỏi rạp chiếu phim, tôi ôm đống đồ và hoa hồng của mình. Anh hỏi: "Bây giờ muốn đi đâu?" Tôi cúi đầu không nói, trên mặt vẫn còn lưu lại cảm xúc da thịt chạm nhau vừa nãy.

"Sắp tới năm giờ, đi ăn đi. Anh mời em ăn bữa tiệc lớn." Trong ánh mắt đầy quyến rũ. Ánh nến, hoa hồng, âm nhạc, thức ăn ngon, quà tặng, người yêu...Tất cả ước mơ trong lòng thiếu nữ đều được thực hiện trong tối nay.

Tôi ước, một lòng bảy trên tám dưới (đây là một trò chơi trên bàn rượu. Đếm từ một tới sáu, người thứ bảy không được lên tiếng mà chỉ giơ một ngón tay lên, người thứ tám cũng không được nói.)

Khăn trải bàn màu hồng phấn, kẻ ô vuông phủ lên bàn, nhân viên phục vụ đeo nơ, nụ cười dịu dàng trước mặt...

"Thật là một ngày hoàn mỹ!" Tôi thầm tổng kết, mở thực đơn ra.

Tiếng chuông điện thoại tinh tinh tang tang. Của tôi.

"Xin chào, ai vậy? Tôi là Dư Bội."

"Dư tổng, Thịnh tổng bảo em thông báo cho chị trở về công ty lập tức, họp khẩn cấp." Giọng của thư ký.

"Được, tôi biết rồi, tới ngay đây!" Tôi gấp điện thoại.

"Công ty có việc gấp, em phải về ngay, không ăn được rồi." Tôi xin lỗi.


"Ngại quá, lần sau trở lại. Cảm ơn." Viên Lãng xin lỗi người phục vụ.

Ra khỏi nhà hàng, tôi đứng ven đường vẫy xe.

"Anh về nhà nấu cơm chờ em về." Viên Lãng nhận lấy bó hoa của tôi.

"Anh ăn trước đi, không biết lúc nào em mới về được." Tôi nói, "Hôm khác lại đi chơi nữa."

"Còn chơi? Lần này chơi trò mối tình đầu, lần sau chơi cái gì?" Viên Lãng cười.

"Lần sau? Lần sau chơi...Tình cờ gặp gỡ!" Tôi chui vào xe, vẫy tay hẹn gặp lại.

Từ công ty về, sắc trời đã tối om. Tôi mệt mỏi mở cửa vào nhà, Viên Lãng quay sang nhìn tôi.

"Đã ăn chưa? Cơm ở trên bàn, vừa hâm rồi."

"Đã ăn một chút nhưng chưa no." Tôi rửa tay, mở lồng bàn. Đậu ve xào thịt, đậu phộng trộn xà lách, canh cải bẹ thịt bằm.

"Chồng, cảm ơn!" Tôi ăn không chút khách khí.

"Chuyện rất nghiêm trọng à?" Viên Lãng thuận miệng hỏi.

"Khá nghiêm trọng, một mất một còn."

"Sao vậy?"

"Ừm..." Tôi vừa ăn vừa nói, "Bây giờ còn không thể tiết lộ, bí mật kinh doanh."

"Ha ha, học điều lệ giữ bí mật thật tốt."

Tôi ăn hai ba miếng đã xong, quệt miệng, ngồi vào cạnh anh, bưng ly anh đã dùng qua, uống một ngụm hồng trà.


"Thương trường như chiến trường. Thật ra bọn em cũng giống bọn anh. Không cẩn thận một cái là có thể bị diệt toàn quân. Nhẹ thì thiệt chút vốn, nặng thì tai ương lao ngục."

"Không nghiêm trọng như vậy, nghĩ kỹ một chút, làm tốt chuyện của mình." Viên Lãng khuyên tôi, "Dù không có gì cả anh cũng vĩnh viễn ở cạnh vợ."

"Vĩnh viễn ở bên cạnh vợ, yêu em, bảo vệ em, cưng chiều, nuông chiều em, được chưa?" Viên Lãng khẽ cười nói với tôi.

"Được." Tôi cuộn người vào trong lòng ấm áp của Viên Lãng, "Cảm ơn chồng. Vậy bắt đầu từ bây giờ anh hãy nuông chiều em đi. Vợ mệt rồi, chồng đi rửa chén."

Viên Lãng bất khả tư nghị mà nhìn tôi: "Vợ, em thật thực tế!"

Buổi sáng trước khi tôi đi làm, Viên Lãng mặc áo khoác vào: "Hôm nay anh còn một ngày nghỉ, đưa em đi làm."

Tôi mừng rỡ: "Thật ạ?"

"Đưa vợ đi làm cũng là một trong những trách nhiệm của chồng mà."

Tôi chỉ huy xe taxi: "Quẹo trái ở đầu đường."

Tài xế dừng ở đối diện cổng công ty, nói giọng Thiên Tân: "Không thể quẹo trái ở đầu đường được, chị gái."

Tôi nhìn biển báo giao thông, đúng vậy, trước kia đều là đi từ bên kia tới, chưa hề để ý.

Xuống xe, đứng ở bên lằn đường chờ đèn giao thông. Bên cạnh có một người khuyết tật, từ đùi xuống không có gì, phần chân còn lại được cột chặt thành hai cục, cứ lấy tay chống như vậy, di chuyển từng bước từng bước. Nhìn dáng vẻ thì có thể mới tới từ vùng khác.

Mắt thấy đèn xanh dành cho người đi bộ sắp sáng, Viên Lãng cúi đầu hỏi một câu: "Qua đường hả?" Người nọ không biết chuyện gì, gật đầu.

Đèn sáng, Viên Lãng cúi người, ôm ngang người nọ bằng một tay, sải vài bước qua đường.

Tôi theo sát phía sau, thấy cảnh hai người tạm biệt.

Nụ cười của hai người rất đẹp rất đẹp...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận