Gả Cho Viên Lãng

Buổi tối giao thừa, Viên Lãng ăn tết cùng đội viên ở trong đội, tôi trải qua tết âm lịch cùng các nhân viên ở trong khách sạn. Đổng Sự Trưởng và thành viên Hội Đồng Quản Trị cũng nghiêm túc chuyện tham dự tiệc tối này, mời rượu với các nhân viên.

Cấp cao tập đoàn lần lượt phân chia cho tất cả chi nhánh khu vực công ty ăn tết là quy củ từ trước, năm nay tới lượt khu vực này của chúng tôi. Các nhân viên tương đối phấn khởi, Đổng Sự Trưởng của tập đoàn, bình thường vốn sẽ không lộ mặt, thì cũng giống như nhân vật thần bí trong truyền thuyết. Liền có người trẻ tuổi to gan chạy lên mời rượu, Đổng Sự Trưởng cũng cười tít mắt uống một hơi cạn sạch. Tuy nhiên tôi cảm thấy người này luôn xoi mói ở trong cuộc họp, vẻ mặt âm tình bất định (tâm trạng khó đoán) nhìn bảng báo cáo tài vụ, nhưng dáng vẻ ông ta trước mặt người khác quả thực hiền lanh giống như Phật Di Lặc, diện mạo này dễ gần gũi.

Tôi âm thầm bội phục, dù sao cũng là người từng trải nhiều năm, hơi thở toàn thân bắt bí phù hợp vừa vặn, thu vào phát ra tự nhiên, như cùng loại khí thế với Viên Lãng.

Giống với Viên Lãng? Nhận thức này làm cho tôi lập tức cảm thấy hơi thân thiết với Đổng Sự Trưởng.

Theo quy định, buổi tối giao thừa là có thể đốt pháo hoa, vì thế công ty mua hộp pháo hoa lớn để cho nhân viên vui vẻ vui vẻ ở ngoài căn tin. Tiếng pháo kép nổ tung tanh tách ở giữa, nháy mắt trong không khí tràn ngập nồng nặc sương khói, nhiều vụn giấy pháo rơi lả tả tung bay giữa trời.

Tôi cười ha ha đứng ở một bên xem nhóm trẻ vui đùa ầm ĩ, mấy chàng trai bộ phận hành lý đã chạy tới: “Dư tổng, cái này cho cô đốt, tịnh đế nở hoa.” (tịnh đế là hai hoa sen nở trên cùng một đế)

Tôi nhận lấy điếu thuốc trong tay bọn họ, đốt ngòi nổ, pháo hoa vèo thoát đi lên, ở trong màn đêm xanh đậm bùng nổ hai đóa pháo bông đẹp đẽ và rực rỡ.

Đêm đông gió thổi qua, cũng như băng châm trên mặt, trong mắt lại nóng hầm hập. Chúng ta đều còn sống, chính mình bình yên trải qua cuộc sống, có cười đùa, có đau buồn, công việc chăm chỉ cuộc sống nghiêm túc, quan trọng nhất là, giờ phút này chúng ta cùng một chỗ, lúc này cùng hít thở mang theo không khí vui mừng sum họp. Tôi hít sâu một hơi, không người nhận ra thu nước mắt trong hốc mắt về, nói khe khẽ: “Viên Lãng, năm mới vui vẻ!”

Lần đầu Viên Lãng trở về nhà, truyền cho tôi một tinh thần, Sơ Tam chúng tôi mời khách.

“Mời khách? Mời ai?” Tôi rất mờ mịt.

“Ngày đó Sơ Tam giả sử toàn bộ người, số người tạm thời chưa xác định, khoảng hơn mười 20 người đi.” Viên Lãng suy nghĩ.

“A, vậy em đặt trước một phòng …” Tôi đi lấy điện thoại.

“Không cần, ở nhà là được rồi, náo nhiệt chứ sao.”

“A …, vậy em chuẩn bị một chút …” Chợt vừa nghĩ lại, không đúng, làm sao suy nghĩ như thế không thích hợp.

“Viên Lãng, anh thành thật mà nói, tóm lại chuyện gì xảy ra, yên lành mời khách cái gì, còn phải ở nhà.” Tôi hỏi tới Viên Lãng.

Viên Lãng giả vờ tập trung tinh thần quan sát trong chậu hoa bồn hoa: “A, lá cây mới dài ra rồi!” Giữa mùa đông lá có thể dài ra thì có quỷ rồi.

Nhận thấy tôi nhìn chằm chằm anh ấy, ha ha vui lên: “Thật ra không có chuyện gì xảy ra, chính là anh đặt em bị thua.”

Tôi dám cam đoan lúc ấy hai mắt của mình lồi thậm chí lớn hơn so với sư tử bằng đá ở cửa công viên.

“Vậy không phải là đánh bài sao, mấy tên trẻ tuổi cùng nhau làm bậy, anh đã thua, đồng ý Sơ Tam mời bọn họ ăn cơm, còn phải là ở nhà, còn phải là tự tay em làm …” Viên Lãng hời hợt nói.

Tôi gào khóc hu một tiếng liền nhào tới: “Viên Lãng anh một ông chồng lụn bại, anh đã bán vợ anh như vậy…”

Sau khi làm cho người không chịu thua kém này hung hăng đè ở trên ghế sô pha dạy bảo một trận, tôi vẫn chưa thỏa mãn lau miệng, đi tìm giấy bút.

Viên Lãng ngồi xuống, chùi nước miềng đầy mặt: “Miệng đầy vị mật ong, em lấy giấy bút làm gì?”

Tôi lườm anh ấy một cái: “Ăn cơm không phải lập thực đơn sao, trí nhớ em lại không như Lão Nhân Gia tốt như thế.”

Thành thật nghiêm túc ngồi ở cạnh bàn ăn, tôi cắn cắn bút suy nghĩ. Hai mươi người, vậy coi như là cơm tất niên, phải là bàn tiệc nghiêm chỉnh, không thể chỉ lên cái lẩu cho xong chuyện. Thực đơn nha, mời khách nha, đây là điểm mạnh của tôi. Trong lòng tôi đăc ý, trên giấy soàn soạt soàn soạt múa bút thành văn.

Giây lát, tôi ném ba tờ giấy cho Viên Lãng: “Chọn một tờ đi.”

Viên Lãng nhận lấy nhìn: “Bốn mùa như mùa xuân, thịt nguội đoàn viên, chân giò sấy Phú Quý, thỏ rừng cay, vịt nấu khoai môn, thịt hấp cải muối…” (hic mình không biết nhiều món ăn nên các bạn thông cảm nhé >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui