Gả Cho Viên Lãng

Ngày nghỉ đi tổ nhỏ của Thanh Nhan và Cao Thành để xem Kiền nhi con trai bảo bối của tôi. Thằng bé kia đang học nói chuyện, lóng ngóng, mồm miệng không rõ, ngọt ngào thơ ngây bảo tôi: “Cha…cha…”

Tôi vui chết đựơc, lấy tiền ra: “Con trai, lấy đi mua kẹo ăn.”

Cao Thành tới ngăn cản: “Cái này không cần đâu.”

Tôi dạy bảo cậu ấy: “Đây là tập quán, nhất định phải.”

Viên Lãng giúp Thanh Nhan băm nhân sủi cảo: “Cao Thành, cho cầm thì cứ cầm, quê nhà Dư Bội bên kia nhiều tập quán lắm, từ từ cậu sẽ nhận thức thôi.”

Thằng bé chơi một hồi thì ngủ, bốn người đúng lúc vừa làm sủi cảo vừa yên tĩnh nói chuyện một lát.

Thật ra loại vợ chồng trẻ tuổi này giống như Thanh Nhan bọn họ là mệt nhất, đã phải làm việc lại muốn có con, hai bên không quan tâm, may mà nhà mẹ chồng có bảo mẫu, hai vợ chồng chỉ đón con về nhà ở cả đêm vào ngày nghỉ, nói chung là sự nghiệp gia đình cả hai không bài trừ lẫn nhau.

Tôi cán bột không đựơc, làm sủi cảo thật lợi hại.

Đang bắt sủi cảo, nhớ tới một cái tấu nói*, tự mình cười ngây ngô. Tấu nói đó là nói loại ra bốn cái có hại lúc bà làm sủi cảo, vừa gói vừa hát: Muỗi và ruồi bọ, đó đều là loài sâu hại người, tôi bắt được một con (hướng tới vỏ sủi cảo giả bộ làm nhân bánh), bóp chết một con này (trên tay dùng sức một cái, bao bọc một cái) … Bắt được một cái … Bóp chết một con (lại bao bọc một cái)…

*: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Sủi cảo đó ai dám ăn, buồn cười chết tôi rồi.

Bản thân tôi vui sướng ha ha, Viên Lãng coi dáng vẻ đó của tôi ngốc như vậy, cũng cười, cười tươi cứ như ánh mặt trời ngoài cửa sổ, dịu dàng và rực rỡ.

Thanh Nhan nói chuyện phiếm cùng tôi: “Mấy ngày này trên QQ cũ của tớ có người lạ yêu cầu thêm mình, dùng nữ sinh mà hình chân dung chính là nam yêu cầu thêm, thay đổi hình nam sinh thì là nữ yêu cầu thêm, quá đáng ghét rồi.”

“Đó là người cậu có duyên tốt.”


“Có người trò chuyện cũng không nổi hứng trò chuyện, có người quá thấp kém.”

Tôi nhớ tới một chuyện: “Hai ngày trước QQ đó của tớ mới là lạ, có một số muốn thêm tớ, là đàn ông, nói là người tớ quen, để tớ đoán. Tớ và hắn nói chuyện cả buổi cũng không đoán ra hắn là ai, nói chuyện còn rất có ý, tớ nghĩ không ra có một người như vậy trong những người quen.”

Thanh Nhan nghĩ giúp tôi, tìm những người đàn ông biết gom tới kéo lui, vẫn tìm không ra.

“Chẳng qua người này đúng là có phần đáng ghét, nói vài câu liền ném bốp một cành hoa hồng tới đây, lại nói vài câu liền ném một cái hôn gió qua đây …” Tôi và Thanh Nhan cứ thế nói xong, hoàn toàn không thấy sắc mặt của hai vị đồng bào nam bên cạnh.

Viên Lãng nói với Cao Thành: “Cao Thành, trở về trên mạng quân đội, tôi Q anh.”

Cao Thành: “Kia nào có thời gian rỗi, cả ngày trong doanh của tôi nhiều chuyện như vậy.”

Viên Lãng: “Phó doanh trưởng Cao đừng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm chứ, vậy tôi không phải là một ngày không gặp như cách ba thu đi.”

Vẻ mặt Cao Thành biểu cảm anh mờ ám anh thô bỉ: “Cái gì cách ba thu? Anh ít buồn nôn giùm tôi, dừng lại thậm chí sủi cảo tôi sẽ ăn không vô rồi.”

Viên Lãng lấy tay đẩy một cái: “Sủi cảo vẫn phải ăn, 80 cái này, tôi cố ý gói cho anh, mọi người trưởng thành tốt.”

Cao Thành vừa thấy: “Tôi ăn nhiều nhất 60.”

“Phó doanh trưởng Cao đừng khách sáo, đã cùng đến thì cũng như nhà mình…”

“Tôi với anh là lão già sắp chết còn khách sáo cái gì, đây vốn là nhà của tôi…”

Tôi nhìn Viên Lãng đùa giỡn được phó doanh trưởng Cao rất vui vẻ, tiếp tục nói chuyện với Thanh Nhan. Nói chuyện tới thức ăn của doanh trại sư đoàn điều tra.


Thanh Nhan: “Nhà ăn đó của Cao thành cũng không tệ lắm, mùi vị rất tốt, liên hoan người nhà lần trước thêm món ăn, một phần thịt kho tàu kia lớn như vậy, chỉ có 8 đồng tiền.”

“Đó là chi phí quân sự của bọn họ chi, chi ngoài định mức thu về giá thành là được, lại không có tiền lãi, đương nhiên rẻ.” Tôi nghĩ muốn thêm vào trong sủi cảo chút thứ khác.

“Nhà ăn ở trụ sở của Viên Lãng họ mới tốt, vừa đến chủ nhật các anh em trong đội đã làm bừa đánh bài, để cho Viên Lãng mời khách, về điểm thuốc lá tiền bạc này anh ấy hoàn toàn thất bại bên trong rồi, tôi nghĩ cũng tốt, chỉ cần anh ấy vui vẻ.”

Nước trong nồi sôi, Cao Thành đi bỏ sủi cảo vào, ở bên kia một người Viên Lãng tiếp tục siêng năng gói.

Tôi vào phòng bếp cầm chút đồ ra ngoài. Đồ vật ở nhà Thanh Nhan để chỗ nào tôi rất rõ ràng. [email protected]#d#l#q#[email protected]

Dùng phương pháp kẹp lông mi sắc nét bắt bốn cái sủi cảo đặc biệt, một cái bỏ vào trong nồi rồi.

Không bao lâu sủi cảo ra nồi rồi. Tôi vớt bốn cái lông mi kia ra ngoài, mỗi người một cái. Về sau càng vớt phát hiện có mấy cái hình tam giác, tôi do dự gắp một cái nếm thử. Ngọt ngọt, hơi chua, là quả táo.

Tôi đang nghi ngờ, bên kia Thanh Nhan kêu: “Ồ, trong sủi cảo này sao có hoa sinh?”

Tôi vui vẻ: “Tớ gói, Quả trường sinh, một đồ may mắn.”

“Nhân quả táo này ai gói?” Cao Thành ăn một cái.

Viên Lãng thừa nhận: “Tôi gói, truyền thống trong đội, bình an.”

Tôi nhìn anh ấy một cái, đúng lúc anh ấy cũng nhìn qua. Sống lâu trăm tuổi, bình an hạnh phúc, đây là tâm nguyện của chúng tôi.


Sau khi ăn xong Thanh Nhan ngâm trà Bát Bảo, có sẵn, một bao nhỏ một bao nhỏ rất tiện, chính là uống không lịch sự, pha hai lần nước thì nhạt, giống như cà phê pha sẵn. Tôi uống chén của mình, quay đầu lấy táo đỏ trong chén kia của Viên Lãng ra cho vào miệng của mình.

Thanh Nhan không có theo đuổi với trà, chỉ cần là ngâm ra đẹp thì thích, thường thường sẽ mua chút nụ hoa hồng này cúc trắng Hàng Châu này gì gì đó cho vào trong chén ngâm. Chính là cá nhân tôi mà nói, lá trà cho dù tốt cũng là dùng để uống, công dụng tốt nhất chính là giải khát, tiếp theo mới là dưỡng thân (rèn luyện bồi dưỡng phẩm chất), văn hoá cùng với vân vân.

Thanh Nhan: “Cao Thành uống trà xanh, nói chiến đấu cả ngày ngâm trên xe cũng phát bực, thật ra tớ cảm thấy uống trà xanh còn không bằng uống Bàn Đại Hải (cây/ quả lười ươi).”

“Nếu không tớ tìm bạn bào chế chút trà trơn cổ họng đi, cổ họng kia của Viên Lãng cũng quá sức.”

“Cổ họng kia của anh là có từ tính.” Viên Lãng từ bên cạnh đi qua.

Tôi ném cho anh ấy một cái liếc mắt: “Phụ nữ nói chuyện, đàn ông ít nói chen vào.” Nói tới nói lui, về sau tôi vẫn bào chế một bao lớn trà trơn cổ họng giao cho Tề Hoàn, vì thế trong ly giữ nhiệt dã chiến của Viên Lãng đều thường xuyên tràn đầy Trà Hương. Thái Đao làm việc tôi yên tâm, nhưng nói cho cùng, vẫn là yêu nghiệt kia của nhà mình chọc người thương yêu.

Thanh Nhan rất có thái độ đối với cái sẹo kia trên mặt Cao Thành, lấy kem tẩy sẹo vừa mới mua nghiên cứu với tôi. Hai chúng tôi đầu chạm đầu thật sự nghiên cứu thật lâu, cảm thấy không thể tuỳ tiện bôi lên trên mặt Cao Thành, loại chuyện trên mặt phải cẩn thận, sau đó nhất trí quyết định trước dùng Viên Lãng làm thí nghiệm, dù sao sẹo của anh ấy đều ở trên người, nhìn không thấy.

Ở nhiều năm sau đó tôi tổng kết: Hôn nhân, chính là không có con cái lúc đó dọn dẹp chồng, có con sau đó dọn dẹp con. Ừ, việc này có ý nghĩa!

Chơi đến tối, về nhà tắm rửa xong tôi liền đè Viên Lãng ở trên giường thí nghiệm kem tẩy sẹo, người này phát hiện tôi bụng dạ khó lường liền bắt đầu vùng vẫy, tay chân giãy giụa như con cá lớn, trơn tuột.

Tôi dùng cả tay chân tám tay tám chân đàn áp, chợt nghe Viên Lãng kêu to: “Em bôi thứ gì trên người anh vậy?” Tôi không trả lời, trước vội vàng bôi trên lưng xong, lại lật anh ấy qua, bôi mặt trước.

Viên Lãng giương mắt lên, thấy thuốc mỡ trên tay tôi, thở dài một hơi, cười: “Thứ đó vô dụng.”

Tôi nghi ngờ nhìn anh ấy: “Hả?”

“Tế bào da tổn thương vĩnh viễn, làm sao chưa từng dùng, nhiều nhất làm cho sắc tố trở nên nhạt một chút.” Hai tay Viên Lãng kê ở sau ót, thay đổi tư thế thoải mái.

Tôi nhìn một chút kem tẩy sẹo cho tôi hy vọng thật lớn, lại nghi ngờ nhìn Viên Lãng một chút, người này lại A tôi đây mà?

Viên Lãng nhận lấy nhìn nói rõ: “Thành phần: cây phụ tử … Lấy độc trị độc.” Phụ tử có độc, cái này tôi cũng biết rõ.

“Thật sự vô dụng à?” Tôi thật tiếc nuối. Viên Lãng gật đầu khẳng định.


“Quyết định như vậy đi thôi, dù sao trên mặt chồng em lại không có sẹo.” Tôi cất kỹ thuốc mỡ, đặt vào trong ngăn tủ bên giường.

“Một đại lão gia như Cao Thành vậy, có mấy vết sẹo không phải sẽ rất ngầu sao?” Viên Lãng cười.

Tôi nằm xuống, đầu gối lên bụng Viên Lãng, nghe thấy âm thanh thì thầm trong ổ bụng, tôi xem xét: “Ừ, hệ tiêu hoá của chồng rất khỏe mạnh.”

“Sự trao đổi chất cũng không tồi…” Tôi thích cảm nhận làn da này, có thể cảm giác được hình dạng và sức sống của bắp thịt.

Viên Lãng nhắm mắt lại theo chân tôi mò xuống dưới, tê tê, ngược lại ngứa đến mức tôi hít một hơi khí lạnh.

“Cơ bắp cẳng chân căng thẳng … Ít mang giày cao gót một chút, không phù hợp quy luật tự nhiên.” Viên Lãng nói.

“Đó là nghề nghiệp của em cần.” Tôi nhắm mắt lại cọ xát.

“Còn mang giày cao gót mười phân, giả mạo 1m73, em có mệt hay không…” Viên Lãng cũng sắp ngủ thiếp đi.

Lời này thế nào nghe qua như vậy… Như vậy… Tôi chợt mở mắt ra, 1m73? Tôi chỉ nói qua với một người!

Tôi chợt thoáng cái ngồi dậy, trừng mắt anh ấy, run run rẩy rẩy chi vào anh ấy: “Anh, anh là … Anh là kỵ sĩ đoàn trưởng?!”

Viên Lãng cười đến cả người run rẩy lộn xộn, chặn ngang ôm tôi qua đè ở dưới người, cười đến thần bí lại khiêm tốn: “Gặp mặt bạn trên mạng của em đi, một mùa hoa nở…”

Tên trên mạng (nick name) một mùa hoa nở tôi đối phó nụ hôn nồng nhiệt mạnh mẽ, không rảnh trả lời…

Sau đó xong xuôi tôi hừ anh ấy: “Ở bộ đội không tuân theo quy định lên mạng ha, đội trưởng Viên.”

Viên Lãng xoay người để lại cho tôi phía sau lưng to lớn: “Ai nói anh lên ở bộ đội.”

“Vậy anh lên ở đâu?” “Nhà Tề Hoàn.” “Làm sao mà anh biết số QQ của em?” “Bí mật quân sự.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận