1.
“Cha, con tuyệt đối sẽ không gả cho Tiêu Cảnh Hành đâu. Ngay cả thái y cũng bảo hắn không sống quá 22 tuổi rồi, nếu con gả cho tên sắp chết kia, vậy A Ngạn ca ca phải làm sao đây, huynh ấy đã hứa nhất định sẽ cưới con rồi!”
Ta còn chưa vào trong cửa đã nghe thấy tiếng khóc lóc la làng của Thẩm Dư Xu, mày ta hơi nhếch lên, đang định xoay người thì bị bà tử bên cạnh mẹ cả ngăn lại.
“Phu nhân muốn mời cô nương vào trong nói chuyện.”
Ta nhíu mày, cuối cùng vẫn đi theo bà ta. Nhìn thấy ta tới, tiếng khóc của Thẩm Dư Xu mới nhỏ hơn một chút, bấy giờ chỉ nức nở thút thít.
Từ khoảnh khắc ta bước vào, phụ thân và mẹ cả bình thường chẳng thèm ngó ngàng gì đến cũng đưa mắt nhìn chằm chặp, thiếu điều viết hai chữ “mưu kế” lên trên mặt mà thôi.
Ta đại khái cũng đoán được ý của bọn họ, cố nén sự ghê tởm, ngoan ngoãn hành lễ: “Gặp qua phụ thân, gặp qua mẫu thân.”
“Không cần đa lễ, ngồi đi.” Phụ thân nhanh chóng mở miệng.
Ta nghe lời ngồi xuống, lẳng lặng nhìn xung quanh. Thẩm Dư Xu lại chẳng có kiên nhẫn, nói ngay: “Nàng ta cũng là nữ nhi của Thẩm gia, gả ai cũng được mà!”
Ánh mắt ta lóe lên, sau đó nhìn về phía phụ thân. Ông ta cũng nhìn ta, chỉ liếc mắt một cái, ta biết ngay được suy nghĩ trong bụng người này, chút kỳ vọng còn sót lại dường như biến mất không còn.
“Dư Nhàn, A Xu nói không sai, con cũng là nữ nhi Thẩm gia. Thẩm gia nuôi con mười mấy năm, con cũng nên làm chút gì đó cho cái nhà này.”
Quả nhiên ông ta vẫn bày ra dáng vẻ đoan chính nghiêm túc như trên quan trường, giọng điệu nghiêm khắc chẳng được thương lượng.
Ta cười nhạo một tiếng, đứng lên nhìn về phía ông ta: “Nếu phụ thân đã nói ta cũng là nữ nhi của Thẩm gia, vậy ngài bình tĩnh xem xét thử nhé. Cùng là nữ nhi một nhà, đãi ngộ của ta và Thẩm Dư Xu rốt cuộc chênh lệch bao nhiêu!”
“Mười mấy năm nay, nàng ta uống Quỳnh Tương Ngọc Lộ, còn ta chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn. Nàng ta khoác gấm vóc lụa là, ta bố y kinh thoa. Ngài nói xem, người nên làm chút gì đó cho Thẩm gia là nàng ta hay ta?”
Phụ thân có lẽ cũng không ngờ ta sẽ nói năng lỗ mãng như thế, tức giận đến mức râu tóc run lên. Mẹ cả bình thường nhìn ta không vừa mắt lập tức lạnh mặt quát lớn: “Dám trả treo với trưởng bối, ai dạy ngươi quy củ thế hả! Vả miệng cho ta!”
Ta nhìn về phía bà ta, lạnh lùng nói: “Bà dám! Nếu hôm nay bàn tay đó thật sự chạm vào mặt ta, ta dám cam đoan, tuyệt đối sẽ không để bà được như ước nguyện đâu, mẫu thân ạ!”
Ai mà chẳng biết mạnh mồm, Thẩm Dư Nhàn ta đâu phải sinh ra để cho chúng ức hiếp. Huống chi, lúc này bọn chúng đang có chuyện muốn cầu xin.
“Ngươi! Ngươi……”
Có lẽ mẹ cả cũng chẳng ngờ ta dám làm thế, tức giận đến mức ôm ngực, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Ta không muốn tốn nước bọt tranh cãi với đám người này, nhìn thoáng qua Thẩm Dư Xu quỳ trên mặt đất đang trừng mắt với mình, lại liếc về phía phụ thân tức giận run rẩy, bảo: “Ta có thể gả.”
Sắc mặt của bọn họ lúc này mới hòa hoãn lại một chút.
Phụ thân nhìn về phía ta, mẹ cả thả tay đang ôm ngữ xuống, trên mặt Thẩm Dư Xu cũng lộ vẻ vui sướng.
Trong lòng ta cười lạnh, sau đó tiếp tục nói: “Có điều, các người phải chấp nhận ba điều kiện của ta.”
Mẹ cả thoáng nhìn phụ thân, hai người trao đổi ánh mắt mới mở miệng: “Ngươi nói đi, điều kiện gì?”
“Thứ nhất, phải đối xử tử tế với nương ta, ăn, mặc, ở, đi lại đều không thể cắt bớt của bà ấy.”
Mẹ cả hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Thẩm Dư Xu, lúc này mới cắn răng đồng ý.
“Thứ hai, trả lại A Dực cho nương ta, sau này không được cướp nó đi nữa.”
Sau khi sinh Thẩm Dư Xu, cơ thể của mẹ cả bị ảnh hưởng, không thể sinh tiếp được nữa, bấy giờ mới cướp A Dực bên cạnh nương ta, sợ hắn sau này sẽ thành tài lập nhiều thành tựu, nên không cho hắn đọc sách tập võ, cứ để nó trở thành đồ ăn hại, sao ta có thể để bà ta như ý được.
Phụ thân nhìn mẹ cả, nhanh chóng đồng ý.
Ông ta chỉ có một nhi tử, tất nhiên không hy vọng thằng bé trở nên vô dụng.
Sắc mặt mẹ cả tuy không tốt lành gì, nhưng cũng không nói thêm gì cả.
“Thứ ba, hồi môn của Thẩm Dư Xu phải giao hết cho ta, một chút cũng không được thiếu.”
Phụ thân và mẹ cả cắn răng đáp ứng ba điều kiện trên, lúc này ta mới cong môi nở nụ cười, hành lễ nói: “Nếu đã thế, nữ nhi trở về chuẩn bị gả, cáo lui.”
Ta xoay người rời đi, không quan tâm những người phía sau đều hung tợn nhìn mình chằm chặp, hận không nhào lên xé xác ta ra.
Trên thánh chỉ tứ hôn có viết đích nữ Thẩm gia, nhưng không có tên có họ.
Ngày hôm sau, phụ thân họp gia tộc khôi phục lại thân phận đích nữ của ta. Buồn cười chết mất, khôi phục lại cơ đấy.
Nương ta vốn là chính thê nguyên phối của hắn, sau khi đỗ đạt ra làm quan lại được thiên kim tướng phủ coi trọng, cũng chính là mẹ cả bấy giờ. Ông ta ghét bỏ xuất thân thương nhân của nương ta, biếm thê làm thiếp, ta cũng trở thành thứ nữ không dám gặp người.
Sau khi ra khỏi từ đường, ta đụng phải Thẩm Dư Xu, nàng ta đã khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo ngày xưa, nhìn ta cười nói: “Ta vẫn chưa kịp chúc mừng a tỷ, có thể gả cao cho Bình Hoài Vương phủ đấy.”
Ta cười cười, mỉa lại: “Đúng vậy, sau này có lẽ muội muội sẽ phải gọi ta một tiếng Vương phi đấy.”
Thẩm Dư Xu vờ như nghe được chuyện hài gì đó, che miệng cười: “Thẩm Dư Nhàn, ngươi đúng là vẫn ngu xuẩn như trước nhỉ! Ngươi nghĩ ngày lành của mình sẽ được bao lâu?”
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, giơ tay tát mạnh một cái, Thẩm Dư Xu ôm mặt, không dám tin nhìn ta: “Ngươi dám đánh ta!”
“Ta đánh ngươi đấy, ngươi làm gì được ta nào?”
Ta cười nhạo một tiếng, nhìn dáng vẻ tức giận dậm chân kia, trong lòng sảng khoái cực kỳ.
“Ngươi đừng đắc ý, cuộc sống còn dài, ngươi cho rằng gả cho Tiêu Cảnh Hành sẽ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng à?”
Thẩm Dư Xu hung tợn trừng mắt, như muốn lập tức vùi dập ta xuống vũng bùn.
Ta bước tới gần, lạnh lùng nhìn nàng ta thật lâu: “Đúng vậy, cuộc sống còn dài mà, 30 chưa phải là Tết, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu?”
Trước nay đứng trước mặt nàng ta, ta chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn vì nương và A Dực.
Hiện tại sự tức giận điên cuồng bị bộc phát, không ngờ lại hù dọa bao cỏ này một phen.
Thẩm Dư Xu trừng mắt nhìn ta, ném xuống một câu “Cứ chờ đấy” rồi dẫn theo đám người vội vã rời đi.
Trong cung nhanh chóng phái giáo tập nữ quan tới dạy ta tất cả lễ nghi, ta bình tĩnh tiếp nhận mọi thứ. Sau khi thấy ra trở về, nương nhào lên ôm ta khóc: “Là nương vô dụng, nương xin lỗi hai tỷ đệ các con…..”
Ta ôm chặt nương mình, cũng vỗ về bàn tay đang nắm chặt của A Dực, cười nói: “Con gả cho Tiêu Cảnh Hành cũng chưa chắc là chuyện xấu. Dù sao đi nữa, hắn cũng là Vương gia do Bệ hạ thân phong, thân phận tôn quý, đằng nào cũng tốt hơn mấy người Thiệu thị tùy ý bắt con gả. Hơn nữa còn là Vương phi, đừng nói Thiệu thị, ngay cả phụ thân thấy con cũng phải hành lễ, nương nói có đúng không?”
Nương ta lúc này mới thôi khóc, cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.
Ta nhìn A Dực đỏ mắt không nói lời nào, sờ đầu hắn: “A Dực, sau khi a tỷ gả chồng, đệ nhớ chăm sóc nương cho tốt nhé. Lo đọc sách tập võ đi, ngày tháng sau này, nương và a tỷ phải trông cậy vào đệ đấy.”
A Dực nặng nề gật đầu: “A tỷ, tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ cố gắng thật nổi bật, đến lúc đó sẽ để tỷ và nương được hưởng phúc.”
Ta bật cười, cũng nghiêm túc gật đầu.
Trước khi xuất giá, một mình ngồi trong phòng suy nghĩ đủ điều.
Nhắc đến Bình Hoài Vương Tiêu Cảnh Hành, hồi trước là nhân vật được nữ tử chào đón nhất kinh đô. Nam nhân này là con trái thứ mười chín của tiên đế, cũng là đệ đệ ruột của đương kim bệ hạ.
Nghe đồn hắn kiêu dũng thiện chiến, chưa từng thất bại trên sa trường, một mình dẫn theo đội ngữ trăm người xông vào doanh trại địch lấy đầu thượng tướng. Đã thế vẻ ngoài tuấn mỹ vô song, nói là tiên quân từ trên trời hạ phàm cũng không quá.
Chỉ tiếc trong trận Xích Phong Độ, tuy đánh lui được Bắc Yết, khiến chúng tan tác không còn sức phản kháng, một tờ hiệp ước đổi lấy 40 năm hòa bình của Bắc Cảnh, nhưng chiến thần tướng quân không ai bì nổi kia lại bị trọng thương, từ đây bệnh căn không dứt, cuối cùng không vác nổi đao kiếm.
Ta ôm mặt nhìn chằm chằm ánh nến lay lắt, thầm tưởng tượng dáng vẻ của hắn. Nghĩ thầm, nếu sau này Tiêu Cảnh Hành thật sự không cầm cự được nữa, mình phải đến chốn nao.
Không biết nương tiến vào khi nào, thở dài ngồi xuống bên cạnh ta. Thấy ta nhìn qua, bà kéo tay thấp giọng nói: “Oản Oản, trong kinh đều nói Bình Hoài Vương bệnh tật ốm yếu, không biết chừng nào sẽ ra đi, con nhất định phải cẩn thận chăm sóc, nếu có thể mang thai thế tử, sau này cũng có cái để dựa vào……”
Nói xong, bà móc một quyển sách ố vàng từ trong tay áo nhét vào tay ta.
Ta nhìn nương mình, thử mở một tờ ra xem, cơ thể như bị nóng cháy, vội vàng khép lại.
“Nương…… Chuyện này……”
Còn ra thể thống gì nữa chứ!
Nương cười sờ đầu ta, tự nhiên bỏ qua chuyện này, dịu dàng nói: “Oản Oản, năm đó nương lấy nhũ danh này là mong ngóng con có thể chiếm được tình yêu của một người, tóc dài búi lấy tim. Bây giờ, nương chỉ mong Bình Hoài Vương có thể đối xử tốt với con một chút……”
“Nương, cuộc sống do mình tạo ra, đừng ngóng chờ người khác đối xử tốt với con, con yêu thương bản thân là được rồi.”