Gả Cho Vương Gia Ốm Yếu

5.

Trên đường về vương phủ trời mưa không dứt, chỉ một lúc sau đã sấm chớp đùng đùng. Ta nắm chặt quần áo, không khỏi rụt người.

Những kí ức không vui lập tức hiện lên trong đầu, ta chỉ cảm thấy cả người rét run.

Đêm đó cũng dông tố thế này, Thiệu thị phái người tới trói A Dực. Ta liều mạng ngăn cản, lại bị những người đó nhốt vào trong phòng chứa củi.

Ta nghe thấy nương khóc lóc kêu gào bên ngoài cửa, từng tiếng sấm hỗn loạn kia như đang xé rách trái tim ta.

Năm bảy tuổi bị nhốt trong phòng chứa củi suốt một ngày một đêm, đến ngày hôm sau, phụ thân sợ xảy ra án mạng mới lôi cơ thể nhỏ bé lạnh lẽo đói khổ của ta đến bên cạnh nương.

Cơ thể càng ngày càng lạnh, sự chết lặng cứ thế lan tràn, ta gần như cuộn tròn người.

“Thẩm Oản Oản?”

Tiêu Cảnh Hành chợt gọi ta một tiếng, sau đó kéo ta tới gần, cau mày: “Nàng sao thế?”

Ta mờ mịt nhìn hắn, lắc lắc đầu.

“Nàng sợ sét hả?” Hắn nhíu chặt mi hỏi.

Ta theo bản năng gật đầu, lại vội lắc đầu: “Đừng để ý đến ta.”

Dù sao ta cũng không thích vạch áo cho người xem lưng, nhất là trước mặt hắn.

“Được rồi, mạnh miệng làm gì chứ, có ta ở đây mà.”

Tiêu Cảnh Hành mím môi, chậm rãi duỗi tay che tai ta lại, ôm lấy cơ thể ta vào trong lồng ngực.

Ta chợt cảm thấy lòng mình khẽ run lên, không nhịn được tới gần hắn hơn.


Sau khi về phủ, Tiêu Cảnh Hành kiên trì ôm ta vào trong phòng. Chống hai tay bên sụp đưa mắt nhìn chòng chọc một lúc lâu.

“Điện hạ, chàng sao thế?” Ta đã bình tĩnh hơn nhiều, nhìn hắn với vẻ kì lạ, hỏi.

“Đang nghĩ nếu nàng ăn như hạm, béo phì thì sẽ xấu đến mức nào.”

Hắn nhẹ nhàng ném xuống một câu, sau đó đứng dậy.

Ta còn chưa kịp đáp lại đâu nào, thoáng nhìn thấy vết bầm tím trên tay hắn, lòng ta cuống lên, vội bắt lấy tay nam nhân: “Vừa nãy chàng bị thương hả? Nghiêm trọng thế này ư?”

“Từ lúc bị bệnh đến nay, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng sẽ như thế, chuyện nhỏ nhặt thôi mà.”

Nói xong, Tiêu Cảnh Hành muốn rút tay về.

“Gì mà chuyện nhỏ chứ, vậy phải bị thương như thế nào mới là chuyện lớn.”

Ta nắm chặt hơn vài phần, gọi Lăng La đi tìm thuốc trị thương ngoài da.

Tiêu Cảnh Hành hiếm khi ngồi sát cạnh thế này, ta cẩn thận xoa cho hắn.

Tay hắn rất đẹp, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, nhưng lại cực kỳ lạnh.

Chỉ chốc sau, Lăng La cầm thuốc trị thương đi vào.

Sau khi rửa mặt xong, bọn ta ngồi trên giường. Ta chăm chú bôi thuốc cho Tiêu Cảnh Hành.

Nghĩ đến chuyện hôm nay hắn bị khinh bỉ, lại chịu khổ đi quãng đường xóc nảy đưa ra ra ngoài thành, lúc này phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.

Ta bảo người hầu tắt nến, sau đó kéo hắn vào trong chăn.


Tay Tiêu Cảnh Hành để trên cổ tay ta, cực kỳ bất mãn chậc một tiếng.

“Sức khỏe quan trọng nhất, ngủ đi!” Ta kéo tay hắn ra, lộ vẻ kháng nghị không có hiệu quả.

Tuy kéo tay hắn ra, ta vẫn không buông, muốn dùng tay mình làm nó ấm lên.

“Nàng làm gì thế?” Trong bóng đêm, ta vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hắn đang nhìn ta chằm chặp.

Ta cũng đưa mắt nhìn nam nhân theo cảm giác, vì sự chua xót không đáng, ta lại xem nhẹ một người có trái tim ấm áp như hắn, bấy giờ nhẹ giọng nói: “Tay chàng lạnh quá, ban đêm cũng lạnh.”

Ánh mắt Tiêu Cảnh Hành lóe lên, miệng chỉ nói một câu: “Ta quen rồi.”

Nhưng không hề hất tay đi, hay làm những hành động từ chối.

Ta lắc đầu, chợt thấy trong mắt nóng hơn vài phần, chớp mắt cố gắng trấn định nở nụ cười: “Sẽ không thế mãi, từ nhỏ sức khỏe ta luôn rất tốt,, ta có thể làm ấm cho chàng.”

Lúc nói những câu này thật ra cũng rất thẹn thùng, ta hít một hơi thật sâu, giơ tay khác ra đắp chăn cho hắn, nói tiếp: “Được rồi, mau ngủ đi, một giấc ngủ ngon chữa được bách bệnh đấy.”

Bàn tay của Tiêu Cảnh Hành thoáng dùng sức, kéo ta vào trong chăn, thấp giọng nói: “Thế nàng không lạnh à? Tay nàng lạnh thế thì làm ấm ta kiểu gì?”

Ta đang định đấu võ mồm lại, hắn đã nhắm hai mắt chậm rãi nói: “Lo làm việc đi, đừng nói chuyện.”

Ta dựa vào định lực mình đã rèn luyện nhiều năm mới kìm lại được, không móc mỉa lại hắn.

Đáng chếch, tên này luôn có thể dùng một câu để phá tan bầu không khí tuyệt vời.

Còn chưa kịp chờ được tin tức của A Dực, Tiêu Cảnh Hành đã ngã bệnh trước, bệ hạ đích thân phái hai vị thái y đến.


Trên giường, Tiêu Cảnh Hành sốt cao hôn mê một lúc lâu.

Ta canh giữ bên người hắn, thái y mang theo người lúc ra lúc nào, hắn vẫn không hề chuyển biến tốt đẹp.

Sự hoảng loạn đã bị chôn lấp nhiều năm lại tiếp tục xông thẳng lên trái tim ta.

Ta nắm tay hắn, lại phát hiện dù nắm kiểu gì cũng không ấm nổi.

Rõ ràng đêm qua vẫn ổn mà, ta và Lăng La chỉ ra ngoài một chuyến, sao vừa về hắn đã ngã bệnh rồi.

“Vương phi, Thẩm đại nhân tới.”

Ta giương mắt nhìn lại, sự cay nghiệt trong lòng như bao phủ, đứng dậy dẫn Lăng La ra ngoài sảnh.

“Dư Nhàn, cơ thể điện hạ sao rồi?”

Thấy ta bước tới, Thẩm Tông lập tức tiến lên hỏi.

“Nhờ phúc của Thẩm đại nhân, điện hạ đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.”

Khuôn mặt Thẩm Tông trắng bạch, thấp giọng nói: “Sao lại thế, sao lại thế được, ngươi đang gạt ta?”

“Gạt ông ư? Thẩm đại nhân cho rằng ta sẽ lấy sức khỏe của phu quân mình để dối gạt ông à?”

Ta nhìn chằm chằm ông ta, thấy trên mặt hắn lộ vẻ chắc chắn, ta ngẩn ra, tiến lên giữ chặt người này: “Sao ông lại nghĩ tôi đang lừa ông?”

“Buông ra!” Thẩm Tông hất tay ta ra, lại nắm lấy cái kệ, “Sao thế? Bây giờ ngươi gả vào vương phủ, trở thành Vương phi rồi, muốn chất vấn phụ thân thế nào cũng được à?”

“Biết thế trước kia không nên để ngươi ở cạnh bà ta, một cô nương tốt bị dạy thành phường chẳng ra gì rồi!”

Hắn sửa lại y phục, trầm giọng giáo huấn.

“Nếu không ở bên cạnh nương, chỉ sợ ta đã chẳng sống được đến ngày hôm nay.” Ta không chút kiêng kị xé rách mối quan hệ riêng tư này, sau đó giơ tay nhìn về phía Thanh Tung, “Tiễn khách.”

Chẳng chút quan tâm ông ta muốn nói thêm gì, ta xoay người rời đi. Sau khi phân phó người hầu đóng cửa vương phủ từ chối tiếp khách, đợi Thanh Tung trở về, ta bảo hắn cẩn thận để ý những người đã ra vào phủ nhiều ngày qua.


Ngày thứ hai Tiêu Cảnh Hành hôn mê, ta vừa sắc xong thuốc, đã thấy Thanh Tung trói một người đi vào.

“Vương phi, ngài đoán không sai, đúng là có người muốn truyền tin tức ra ngoài.”

“Tin tức gì? Truyền cho ai cơ?” Ta buông quạt hương hồ trong tay xuống, đứng dậy hỏi.

“Tin tức điện hạ bị bệnh nặng ạ.” Thanh Tung đưa một tờ giấy viết thư cực nhỏ ra, “Báo cho thành Dương Vương.”

Tiêu Ngạn Lễ?

Thật ra ta cũng đoán được vài phần, nhanh chóng gật đầu nhìn Thanh Tung: “Trông hắn thật kĩ, vẫn gửi thư đi như ban đầu.”

Vốn ta còn thấy hơi kì quái, biết rõ hôm qua ta sẽ về lại mặt, sao Thẩm Tông vẫn dám đưa nương ta đến thôn trang, hóa ra ông ta đã tính toán đến chuyện này.

Ông ta cố ý lợi dụng ta khiến Tiêu Cảnh Hành tức giận, muốn thăm dò xem có phải Tiêu Cảnh Hành đã yếu ớt đến mức nào thay chủ tử.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, ta nắm chặt giấy viết thư trong tay, cắn răng mắng: “Tên khốn khiếp này!”

“Vương phi đừng tức giận quá, từ sau khi điện hạ bị bệnh, mỗi năm đều sẽ có vài lần thế này.”

Thanh Tung nói với vẻ mặt không cảm xúc, sau đó xoay người rời đi.

Hình như bọn chúng ngày càng quá đáng rồi.

Ta cố ổn định lại cảm xúc, bưng chén thuốc về phòng.

Tiêu Cảnh Hành nằm một ngày một đêm, trên mặt không hề có chút huyết sắc. Ta lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể thật cẩn thận đút thuốc cho hắn.

“Có phải ta làm liên luỵ đến chàng không? Hại chàng phải đau đớn chịu đựng thế này.”

Ta nắm chặt khăn, cố gắng kiềm chế cảm xúc, lúc này chỉ muốn hắn có thể cãi lại mình vài câu.

Trước đây, ta không hề tin thần phật. Nhưng hôm nay, ta thật sự rất mong bọn họ thật sự tồn tại, có thể phù hộ cho Tiêu Cảnh Hành


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận