Gả Cưới


Xe ngựa lảo đảo đi tới, Lê Nguyệt Uyển buồn ngủ ngồi trong xe, tối qua vẫn lo lắng chuyện lại mặt hôm nay, dẫn đến ngủ không ngon, lên xe chỉ chốc lát sau đã dựa vào thùng xe ngủ thiếp đi.

"Lê...!Nguyệt Uyển...!Đến rồi." Triệu Thiên Thạc vốn muốn gọi Lê tiểu thư, nhưng nghĩ có vẻ quá mức lạnh nhạt, liền sửa lại.

Lần đầu tiên hắn gọi cái tên này, không khỏi cảm thấy có chút khó đọc.

Một lúc lâu sau, trong xe vẫn không có động tĩnh, Triệu Thiên Thạc nghi hoặc vén rèm xe ra thăm dò, chỉ thấy Lê Nguyệt Uyển an tĩnh ngủ bên trong, dung nhan điềm tĩnh ngủ thiếp đi cũng rất đẹp, hắn thấy thời gian còn sớm liền buông rèm xuống không quấy rầy nàng.

Triệu Thiên Thạc sai người chuyển đồ vật trong thùng xe phía sau vào phủ Thừa Tướng, để hai người Tri Thư và Tri Lễ đi vào bẩm báo Thừa Tướng và Thừa Tướng phu nhân nói đợi lát nữa hai người sẽ tiến vào.

Lê Nguyệt Uyển không rõ tình hình ngủ trong thùng xe, bên ngoài Triệu Thiên Thạc dựa vào xe ngựa, một mình ngồi chờ.

Lê Nguyệt Uyển bất tri bất giác mở mắt, xoa xoa phần cổ có chút đau nhức, lúc này mới phát giác xe ngựa đã dừng lại, Lê Nguyệt Uyển bối rối đứng dậy vén rèm lên, vừa lúc đối mặt với Triệu Thiên Thạc đang tựa trên xe ngựa, khiến nàng kinh hãi suýt nữa ngã lùi về phía sau.

Nhìn bốn phía xung quanh, mình đã đến cửa phủ Thừa Tướng, Tri Thư và Tri Lễ không biết chạy đi nơi nào, cũng không biết gọi nàng dậy, may mắn chung quanh không có người khác, bằng không mình sẽ mất mặt chết mất.


"Đến lúc nào vậy, sao không đánh thức ta?" Lê Nguyệt Uyển có chút xấu hổ, đỏ mặt hỏi Triệu Thiên Thạc.

"Thấy nàng ngủ say, thời gian cũng còn sớm, nên không gọi nàng dậy." Triệu Thiên Thạc nhàn nhạt nói, hắn duỗi cánh tay, ra hiệu Lê Nguyệt Uyển vịn vào hắn xuống xe, Lê Nguyệt Uyển cũng không tiện phản bác, cúi đầu vịn hắn xuống xe.

"Đi thôi." Lê Nguyệt Uyển còn đang suy nghĩ nếu cha mẹ biết chuyện vừa rồi, khẳng định sẽ chê cười mình, Triệu Thiên Thạc đã bước một bước về phía phủ Thừa Tướng, nàng kịp phản ứng chạy chậm vài bước đuổi theo.

Trong phủ Thừa Tướng, Lê Hồng và Lý Cầm Vãn ngồi nghiêm chỉnh ở sảnh đường, chờ hai người Triệu Thiên Thạc và Lê Nguyệt Uyển.

Hai người Tri Thư và Tri Lễ đã bẩm báo qua, mới đầu hai vợ chồng còn cảm thấy Triệu Thiên Thạc rất yêu thương Uyển Nhi, nhưng khi Lý Cầm Vãn kéo Tri Lễ sang một bên hỏi về Triệu Thiên Thạc, mới biết chỉ có đêm thành hôn hai người mới ngủ cùng nhau.

Tri lễ vốn muốn bênh vực tiểu thư, lần này phu nhân hỏi, nàng liền nói ra tất cả bất mãn của mình với cô gia.

Lý Cầm Vãn càng nghe càng tức giận, xoay người trở lại phòng lớn muốn nói chuyện này với Lê Hồng.

Nhưng lúc này Triệu Thiên Thạc và Lê Nguyệt Uyển đã đến, nhìn Uyển Nhi mà mình thương yêu, chỉ có thể ngồi xuống trước, chờ lát nữa sẽ hỏi rõ ràng.

"Con rể bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu."

"Uyển Nhi bái kiến phụ thân, nương."

Lê Hồng còn mơ mơ màng màng, hài lòng nhìn hai người, phân phó hạ nhân châm trà, ân cần hỏi thăm, còn Lý Cầm Vãn thì lạnh mặt uống trà, cuối cùng, Lý Cầm Vãn lấy cớ muốn nói mấy lời với Lê Nguyệt Uyển rồi dẫn nàng đi, trong nội đường Lê Hồng còn đang nói chút chính sự với Triệu Thiên Thạc.

"Con và Triệu Thiên Thạc có chuyện gì vậy? Ta nghe nói ngoại trừ đêm đầu tiên ra các con không ngủ cùng phòng?" Lý Cầm Vãn dẫn Lê Nguyệt Uyển đến phòng mình, đóng cửa phòng rồi hỏi thẳng vào vấn đề.

"..." Lê Nguyệt Uyển không nghĩ tới nương sẽ biết những chuyện này, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.


"Có phải hay không?" Lý Cầm Vãn thấy nữ nhi không lên tiếng, trong lòng đã có đáp án, chỉ có điều muốn nghe nàng tự mình nói ra, không ai có thể để nữ nhi của mình chịu uất ức!

"...!Vâng..." Lê Nguyệt Uyển cúi đầu nhẹ giọng trả lời.

"Các con có viên phòng không?"

"...!Có..."

"Ngày thường hắn ngủ ở đâu?"

"...!Thư phòng...!Hoặc là quân doanh..."

Một chuỗi vấn đề hỏi ra từ trong miệng Lý Cầm Vãn, Lý Cầm Vãn chỉ cảm thấy tức giận, tức giận vì nữ nhi của mình bị ủy khuất.

Mà Lê Nguyệt Uyển vốn không cảm thấy có gì,  nhưng trở lại phủ Thừa Tướng, sau khi nhìn thấy phụ mẫu mới cảm thấy ủy khuất, trong mắt chứa đầy nước mắt.

"Uyển Nhi con yên tâm, xem nương thu thập hắn như thế nào! Nếu không phải do phụ thân con, ai nguyện ý gả con cho tiểu tử kia!" Lý Cầm Vãn nhìn nước mắt đảo quanh trong mắt Lê Nguyệt Uyển, đau lòng ôm nàng vào trong ngực an ủi.

"Nương...!Thật ra những người trong phủ cũng không tệ, người đừng quá..." Lê Nguyệt Uyển lo lắng nương sẽ làm quá lên, lên tiếng nói lời tốt thay Triệu Thiên Thạc.


"Yên tâm, ta có chừng mực...!Nhìn con xem, có phải gầy đi rồi không?" Lý Cầm Vãn cũng không muốn làm quá to chuyện, dù sao con gái đã gả đi, nếu khiến Triệu Thiên Thạc mất thể diện quá lớn, có thể khiến Uyển Nhi càng thêm khó chịu.

Cơm trưa là dùng ở phủ Thừa tướng, Lê Hồng và Lý Cầm Vãn ngồi một bên, Triệu Thiên Thạc và Lê Nguyệt Uyển ngồi bên còn lại, một bàn lớn đồ ăn, người ăn ngon chân chính chỉ có hai người Triệu Thiên Thạc và Lê Hồng còn chưa biết rõ tình hình.

Sau khi dùng xong cơm trưa, Triệu Thiên Thạc và Lê Nguyệt Uyển chuẩn bị cáo từ, xe ngựa đã chuẩn bị xong ngay ngoài cửa, Lê Hồng và Lý Cầm Vãn tiễn hai người ra ngoài, Lý Cầm Vãn có chút luyến tiếc kéo tay Lê Nguyệt Uyển.

"Nương, con sẽ thường xuyên trở về thăm người." Lê Nguyệt Uyển cũng luyến tiếc, hốc mắt nhịn không được đỏ lên, nhẹ giọng nói, Lý Cầm Vãn lúc này mới buông tay nhìn hai người lên xe đi xa.

Chờ hai người đi xa, Lý Cầm Vãn kéo Lê Hồng vào phòng, nói với ông chuyện của Triệu Thiên Thạc và Lê Nguyệt Uyển.

Lê Hồng cũng không ngờ sẽ như thế, còn chưa kịp nói chuyện, Lý Cầm đã mở miệng nói mấy ngày nữa sẽ đến phủ tướng quân, sau đó nói với Lưu lão phu nhân.

Lê Hồng từ chối cho ý kiến, dù sao cũng là nữ nhi bảo bối mình thương yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận