Gả Cưới


Từ lúc vào cửa, Lý Cầm Vãn đã trò chuyện với Lưu Mân An, một đoàn người vào đại sảnh.

Lý Cầm Vãn ngồi bên cạnh ghế chủ vị, Lưu Mân An cũng ngồi bên cạnh bà ấy.

       

Lưu Mân An là chủ, Lý Cầm Vãn là khách.

Lưu Mân An nên ngồi ở vị trí chủ vị tiếp đãi khách, nhưng bà cảm thấy Lý Cầm Vãn là phu nhân thừa tướng, thân phận tôn quý, mình chỉ là phụ nữ nông thôn, không muốn lấy thân phận chủ khách để đối đãi.

       

Hơn nữa trong phủ tướng quân cũng không có nhiều quy củ phức tạp như vậy, bà cũng không quan tâm chủ khách, cũng ngồi ở bên cạnh.

       

Nha hoàn bưng trà và điểm tâm tới, sau đó lui ra sau hầu hạ, trong phòng chỉ có thanh âm nói chuyện của hai vị lão phu nhân.

       

"Gần đây thời tiết có chút quá nóng, đến tối vẫn ngủ không yên." Lý Cầm Vãn uống một ngụm trà nhỏ, vẫy tay về phía sau, gã sai vặt mang một cái rương gỗ lớn vào.


"Đây là một ít băng mang từ phủ Thừa Tướng, đặt trong hầm sẽ không tan, thêm chút nước bên cạnh còn có thể làm thêm chút ít băng nữa đấy."

       

"Buổi tối đặt một chậu bên giường có thể mát mẻ hơn, ngày thường cũng có thể làm chút đồ uống lạnh." Lý Cầm  Vãn cười mỉm giới thiệu với Lưu Mân An, "Uyển Uyển nhà chúng ta từ nhỏ đã hơi sợ nóng, nên mang nhiều hơn một chút."

       

Nói nhiều như vậy, thật ra Lý Cầm Vãn chỉ nghĩ tới chuyện nữ nhi bảo bối của mình quá nóng,  bà ấy mượn cớ đưa chút băng tới.

Ngầm nói băng này cũng có phần của nữ nhi nhà mình, không thể để một người dùng được.

       
"Ai da! Vậy đa tạ Lý phu nhân." Lưu Mân An sao có thể không biết tâm tư của bà.

Mẹ nào không suy nghĩ cho con mình, vội vàng cảm ơn, kêu hạ nhân mau đưa một rương băng lớn xuống hầm.

       

"Sợ là Triệu tướng quân đang bận rộn trong quân doanh nhỉ?" Sau khi lễ phép hàn huyên, Lý Cầm Vãn ném vấn đề chính ra ngoài: "Chiến sự căng thẳng, hôm nay có phải cũng ở trong doanh không?"

       

"Đang ở trong phủ! Thánh thượng cho phép hắn nghỉ một tháng, mấy ngày trước còn chạy tới quân doanh, không nói tới chuyện hắn nghỉ ngơi, mấy ngày nay đều ở trong phủ!" Lưu Mân An sợ phủ Thừa tướng biết con trai mình ngủ trong thư phòng, sẽ ảnh hưởng tới triều đình.

       

"Hẳn Lý phu nhân cũng biết, hai mẹ con chúng ta đều là người thô lỗ ở nông thôn, quanh năm ở trong quân doanh, tính tình cũng tương đối thô kệch, Nguyệt Uyển lại mỏng manh như vậy..."

       

"Nhưng ta tất nhiên đứng về phía con dâu! Con dâu tốt như vậy, ta không thể để ý tới việc nàng bị hán tử thô lỗ như Thiên Thạc bắt nạt được!" Lưu Mân An từ tận đáy lòng vừa ý Lê Nguyệt Uyển, vội vàng cho thấy lập trường của mình, để Lý Cầm Vãn yên tâm.

       

"Ha ha...!Uyển Uyển cũng bị chiều hư, nhưng có một người mẹ chồng như ngài, ta yên tâm rồi!" Bà có thể nhìn ra Lưu Mân An rất hài lòng với con gái, chắc hẳn sẽ không khiến Uyển Uyển chịu uất ức.


       

Hai người cùng tâm sự, một hồi tâm sự việc nhà, một hồi tâm sự chuyện khuê trung.

Bầu không khí dần dần nồng đậm, tính tình cũng từ từ buông lỏng.

       

Hàn huyên một lúc, Lý Cầm Vãn cũng phát hiện Lưu Mân An tuy xuất thân nông thôn, tính cách tùy tiện, nhưng cách nói năng hòa nhã lại rất hợp ý, khiến người ta ưa thích.

       

Lúc hai người đang trò chuyện hăng say, Triệu Thiên Thạc dẫn theo Lê Nguyệt Uyển đến.

       

"Nương!" Lê Nguyệt Uyển bước nhanh đến bên cạnh Lý Cầm Vãn, sau ngày lại mặt cũng đã mấy ngày không gặp bà, có chút nhớ bà.

       

"Bà bà." Có lẽ phát hiện cử chỉ của mình có chút không đúng, trên mặt có chút ngượng ngùng, lại hơi cúi người vấn an Lưu Mân An.
       

"Nương đến thăm con một chút, còn mang theo vài khối băng đến." Lý Cầm Vãn kéo tay Lê Nguyệt Uyển nhẹ nhàng vuốt ve, thấy nàng vui vẻ là tốt rồi.

       

"Cảm ơn nương! Buổi tối quả thật có chút nóng, tối hôm qua ngủ không ngon lắm!" Lê Nguyệt Uyển dụi đầu vào Lý Cầm Vãn làm nũng.


       

Triệu Thiên Thạc hiểu rõ tình hình, chỉ ở bên cạnh sờ sờ mũi, tiến lên hỏi thăm: "Con rể ra mắt nhạc mẫu."

       

"Ừm." Ấn tượng của Lý Cầm Vãn về Triệu Thiên Thạc không tốt lắm, nhưng không biểu hiện rõ ràng, không muốn để người hai nhà khó coi.

       

Triệu Thiên Thạc đi đến đối diện ngồi xuống, Lê Nguyệt Uyển cũng ngồi xuống theo hắn.

       

Một đám người cứ như vậy ngồi trong thính đường tán gẫu, phần lớn thời gian đều là Lý Cầm Vãn và Lưu Mân An nói chuyện.

Lời nữ nhân nói Triệu Thiên Thạc cũng không chen vào được, chỉ có thể yên lặng cầm chén trà uống.

Lê Nguyệt Uyển cũng không quấy rầy hai vị trưởng bối nói chuyện quá nhiều, im lặng ngồi ngay ngắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận