Gả Cưới


Một bữa trưa trôi qua, Lý Cầm Vãn yên lặng mắng Triệu Thiên Thạc không biết bao nhiêu lần trong lòng, cảm thấy không vừa mắt với mọi thứ.

       

Dùng xong bữa trưa, Lý Cầm Vãn định cáo từ về phủ Thừa Tướng.

Một đám người đưa bà đến cửa phủ tướng quân, sau khi hàn huyên đơn giản, Lý Cầm Vãn xoay người lên xe ngựa.

       

Nhìn theo xe ngựa chậm rãi đi xa, trong lòng Lê Nguyệt Uyển có chút nghẹn ngào.

       

"Hiện tại đang là lúc nóng nhất, ngày mai ta lại dẫn nàng ra ngoại thành." Có lẽ Triệu Thiên Thạc cảm thấy tâm tình nàng có chút sa sút, cúi đầu nhìn về phía nàng nhỏ giọng nói.

       

"Ừm." Hiện tại nàng cũng không có ý định ra ngoài du ngoạn, huống hồ bên ngoài xác thực rất nóng, chỉ đứng dưới mái hiên cửa đã cảm thấy như gần đống lửa.

       


Lưu Mân An dẫn nha hoàn chuẩn bị đi dạo trong viện, Triệu Thiên Thạc và Lê Nguyệt Uyển thì trở về viện của mình.

Triệu Thiên Thạc đi thư phòng, Lê Nguyệt Uyển không đi quấy rầy, chỉ về phòng nghỉ ngơi.

       

Chỉ chốc lát sau, Tri Thư bưng tới một bát nước mơ, bên trong còn có đá lạnh, ở trong ngày hè chói chang nhìn qua rất ngon miệng.

       

"Đây là lão phu nhân phân phó, bên trong bỏ thêm đá ạ." Tri Thư bưng tới, đặt trên bàn nhỏ bên cạnh Lê Nguyệt Uyển.

       

Nàng cầm thìa khuấy khuấy, cảm thấy bát sứ còn tỏa ra từng đợt khí lạnh nhè nhẹ, múc một muỗng nước, uống một ngụm.

Vốn dĩ Tri Lễ bên cạnh quạt gió cho nàng còn hơi nóng, nhưng uống một ngụm, nàng cảm thấy mát mẻ hơn không ít, chua chua ngọt ngọt cũng rất dễ giải khát.

       

"Lão phu nhân còn dặn dò, khi nào tiểu thư cảm thấy nóng thì hãy sai người xuống hầm lấy chút băng đặt ở trong phòng." Tri Thư nhìn Lê Nguyệt Uyển, chuyển lời của Lưu Mân An, thầm nghĩ lão phu nhân đối xử với tiểu thư rất tốt.

       

"Ừm, thay ta chuyển lời với bà bà, bảo bà ấy cũng nhớ giải nhiệt." Nước mơ này uống rất ngon, lại uống thêm một ngụm, múc một quả mơ nếm thử, không ngờ không quá chua, còn có chút ngọt.
       

"Có đưa cho tướng quân một bát không?" Lê Nguyệt Uyển đang ăn vui vẻ, đột nhiên nhớ tới Triệu Thiên Thạc.

       

"Để nô tỳ đưa đến ạ." Thật ra đã chuẩn bị xong từ sớm, chỉ là Tri Thư muốn tiểu thư nếm thử trước, nói xong liền đi ra ngoài đưa nước mơ cho Triệu Thiên Thạc.

       

"Không cần quạt gió cho ta nữa, ta nghỉ ngơi một lát, muội ra ngoài cùng Tri Thư cũng uống chút đi." Từ trước đến nay Lê Nguyệt Uyển đều đối xử rất tốt với hạ nhân bên cạnh, thời tiết quá nóng, nghĩ cũng để cho các nàng mát mẻ một xíu.

       

"Cảm ơn tiểu thư!" Tri Lễ vội vàng cảm ơn tiểu thư, vui sướng nhảy nhót ra cửa.


       

Lê Nguyệt Uyển buồn cười lắc đầu, Tri Lễ tuổi còn nhỏ, luôn không quá hiểu quy củ, nhưng rất đáng yêu, khiến người ta yêu thích.

       

Triệu Thiên Thạc ở thư phòng nhìn bố trí phòng ngự do Hứa Thương Hải phái người đưa tới.

Đây là bố trí cuối cùng, sau khi chuẩn bị xong, hắn ta lập tức sai người đưa tới cho hắn xem.

       

"Ngươi trở về chuyển cáo Hứa phó tướng.

Lực lượng phòng thủ ở thành đông tương đối yếu kém, lại thêm chút phòng thủ." Triệu Thiên Thạc cuộn bản vẽ lại đưa cho tiểu binh đang chờ ở bên cạnh.

"Còn lại ta không cảm thấy thiếu sót, cứ như vậy đi."

       

"Vâng!" Tiểu binh nhận bản vẽ, cúi người cáo lui.

       

"Tướng quân, lão phu nhân phân phó làm nước mơ, tiểu thư bảo ta đưa cho ngài một bát." Tri Thư chào hỏi ở cửa, sau đó tiến vào đặt bát ở bên tay Triệu Thiên Thạc.

       


Triệu Thiên Thạc thật sự khát, bưng bát lên, cái muỗng cũng vô dụng, trực tiếp uống một ngụm lớn, lạnh buốt, rất sảng khoái.

Trong bát còn mấy quả mơ, một vài viên  đá lạnh, Triệu Thiên Thạc ăn mấy miếng là hết.

       
Viên đá trong miệng hắn vang lên răng rắc, vốn rất nóng, lần này mát mẻ hơn chút.

       

Tri Thư thấy Triệu Thiên Thạc uống xong, không quấy rầy, bưng bát không đi ra ngoài.

       

Lê Nguyệt Uyển uống xong trở về trên giường nghỉ ngơi một hồi, bữa tối vẫn như cũ là Triệu Thiên Thạc đến cùng nàng ăn.

       

Đến buổi tối, thừa dịp Lê Nguyệt Uyển tắm rửa, Triệu Thiên Thạc nhớ tới lời dặn dò của nương, sai người xuống hầm lấy hai chậu băng, đầu giường, chân giường mỗi bên đặt một chậu.

       

Chờ lúc Lê Nguyệt Uyển đi ra, đã có thể cảm giác trong phòng mát mẻ hơn bình thường, xem xung quanh, thì ra là bên giường đã đặt băng, Triệu Thiên Thạc đang tựa nghiêng vào bên giường đọc sách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận