Tuy hôm qua đã ngủ với nhau, nhưng hôm nay nàng vẫn hơi căng thẳng, có điều cũng không đến mức xoắn xuýt tay chân.
Nằm ở bên giường, Triệu Thiên Thạc còn ngồi dựa vào đầu giường đọc sách.
Thật ra hắn chỉ có thể đọc sách đơn giản, bởi vì khi còn bé hắn chưa từng lên học đường.
Sau khi ltòng quân, trong doanh có một binh lính thư sinh đã từng đọc sách, Triệu Thiên Thạc học được chút chữ theo thư sinh đó.
Sau đó thư sinh chết trận trên chiến trường, mặc dù Triệu Thiên Thạc không được lão sư dạy, nhưng hắn vẫn thường xuyên cầm quyển sách thư sinh đưa cho hắn để đọc lại, thỉnh thoảng cũng sẽ có người dạy hắn vài chữ.
Sau đó gặp được Hứa Thương Hải, Hứa Thương Hải là người đọc sách, Triệu Thiên Thạc có chữ không biết sẽ đi tìm Hứa Thương Hải.
Qua nhiều năm như vậy, so với trước đây, hiện tại hắn đã biết rất nhiều chữ.
Lê Nguyệt Uyển nằm thẳng, nghiêng đầu nhìn tấm lưng rộng dày của Triệu Thiên Thạc, hắn không mặc áo, tay vừa lật sách, cơ bắp trên lưng liền cử động theo, đường cong càng thêm nổi bật, Lê Nguyệt Uyển có chút ngứa tay, muốn đi sờ một chút.
Nhưng nàng cũng chỉ dám nghĩ, cũng không dám thật sự động tay.
Lê Nguyệt Uyển đang nhập thần, thân hình Triệu Thiên Thạc đột nhiên khẽ động, nàng sợ tới mức tranh thủ thời gian quay đầu, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Triệu Thiên Thạc khép sách lại, quay đầu nhìn thoáng qua Lê Nguyệt Uyển, thấy nàng đã nhắm mắt lại, có lẽ đã ngủ, hoặc đang giả vờ ngủ.
Hắn không quản, chỉ đứng dậy đặt sách lên bàn, thổi tắt ngọn nến.
Hai chậu băng bên giường đã hơi tan, nói không chừng đến nửa đêm toàn bộ sẽ hóa thành nước, hoặc là căn bản không cần đến nửa đêm.
Trong phòng tối đen nhánh, chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa sổ xuyên vào, Lê Nguyệt Uyển chậm rãi mở mắt ra, không dám nghiêng đầu nhìn Triệu Thiên Thạc, chỉ là chớp lóe vài cái, mắt to liền nhắm lại.
Nàng cũng không cảm thấy Triệu Thiên Thạc sẽ làm gì, bởi vì hôm qua hắn cũng không làm gì cả.
Có tác dụng của khối băng, chăn của Lê Nguyệt Uyển cũng không xốc lên, chỉ chốc lát sau đã ngủ, không bao lâu lại bị cảm giác buồn tiểu đánh thức.
Có lẽ lúc nàng ăn tối uống một bát canh, trước khi ngủ lại cảm thấy khát, uống một ly nước lạnh như băng, hiện tại rất muốn đi nhà xí.
Nàng vốn định nhịn một chút, chờ trời sáng lại rời giường, nhưng thật sự không nhịn nổi nữa, chỉ có thể nhẹ tay nhẹ chân vén chăn lên, chống người ngồi dậy, liếc nhìn Triệu Thiên Thạc còn đang ngủ, tận khả năng khẽ chân đứng dậy, chậm rãi bước qua từng bước một.
Trong phòng tối đen, nàng gần như không nhìn thấy gì, sờ soạng đến gần bên giường, không cẩn thận còn sờ đến đùi Triệu Thiên Thạc, cơ bắp cứng rắn, sợ đến tay co rụt lại, ánh mắt nhìn về phía Triệu Thiên Thạc, cũng may gã không có động tĩnh gì.
Nàng nhấc chân muốn bước qua người Triệu Thiên Thạc, nhưng dường như thấy được mép giường, định giẫm lên mép giường xuống giường.
Thế nhưng không thấy rõ, hơn phân nửa chân đã giẫm lên mép giường, không cẩn thận cả người sắp rơi xuống.
Không đợi nàng kêu ra tiếng, bên hông đã duỗi lên một cánh tay tráng kiện mạnh mẽ, Lê Nguyệt Uyển được sức lực ấy kéo nàng trở về ngồi trên giường.
Nói chính xác hơn, hẳn là đang ngồi trên hông Triệu Thiên Thạc, dưới mông là một đồ vật căng phồng.
"Hừm! " Tuy Lê Nguyệt Uyển không nặng, nhưng cứ ngồi thẳng xuống như vậy, đối với mệnh căn của Triệu Thiên Thạc, vẫn còn có chút đau.
Lê Nguyệt Uyển còn đang há miệng kinh ngạc, Triệu Thiên Thạc đã ngồi dậy, cau mày, dưới háng có chút đau.
Nàng phản ứng lại, chống đầu gối chuẩn bị tránh ra, không ngờ đầu gối lại không giẫm vững, theo mép giường lại trượt xuống, vốn đã đứng lên một chút cái mông lại nặng nề ngồi xuống.
"A! "
"Ách! "
Lê Nguyệt Uyển đau, Triệu Thiên Thạc cũng đau dữ dội.
Đầu gối Lê Nguyệt Uyển dập đầu giường, đầu gối nàng đau.
Triệu Thiên Thạc đau đớn! Đau đến mức huyệt thái dương cũng phải nhảy dựng lên!