Gả Cưới


Hai tay Lê Nguyệt Uyển che miệng mình, không muốn để thanh âm thống khổ phát ra, sợ hãi nam nhân trên người sẽ càng thêm thô bạo, nhắm chặt mắt không nhìn "Tình hình chiến đấu" lúc này, chỉ muốn mau chóng kết thúc, nhưng cho dù hai mắt nhắm nghiền, nước mắt vẫn không thể khống chế từ khóe mắt tuôn ra, thấm ướt gối đầu.

Triệu Thiên Thạc cũng không thương tiếc, eo mông mạnh mẽ di chuyển.

Cự vật ra ra vào vào trong hành lang, mang đến cho hắn khoái cảm mãnh liệt.

Hai tay hắn ôm chân Lê Nguyệt Uyển đặt lên vai mình, vừa đẩy nhanh tốc độ thao làm vừa cúi đầu nhìn nơi hai người kết hợp.

Nhìn côn thịt thô đen rút ra, rồi lại chui vào lỗ nhỏ kia, kích thích mãnh liệt về thị giác khiến hắn càng thêm hưng phấn.

Hai người Tri Thư và Tri Lễ canh giữ ở ngoài cửa, nghe thanh âm từ trong cửa truyền đến, không khỏi mặt đỏ tới mang tai, càng nhiều hơn là lo lắng, nghe thanh âm của tiểu thư dường như không thích hợp, nghe có vẻ rất thống khổ, còn kèm theo tiếng khóc yếu ớt.

Cô gia nhìn qua giống như người không biết thương hoa tiếc ngọc, tay chân thô kệch, không biết tiểu thư có thể chịu được hay không.


Gần nửa canh giờ trôi qua, Lê Nguyệt Uyển không biết cầu xin Triệu Thiên Thạc bao nhiêu lần, cầu xin hắn nhanh chóng kết thúc, nhưng đáp lại nàng vĩnh viễn chỉ có tiếng va chạm mạnh mẽ và tiếng thở dốc càng thêm nặng nề.

Ngay khi nàng sắp tuyệt vọng không kiên trì nổi, nam nhân nắm chặt lấy chân nàng, hông càng thêm dùng sức thúc vào, tiếng thở gấp cũng càng tăng thêm.

"A a...!Không...!Quá...!Quá nhanh a..." Lê Nguyệt Uyển vốn đang trong thống khổ, đột nhiên bị tốc độ mãnh liệt này thúc đến gần sụp đổ, rốt cục nhịn không được buông tay che miệng ra, khóc kêu lên, hai tay cố hết sức muốn chạm đến Triệu Thiên Thạc, đánh xô đẩy hắn.

"Ách!" Mấy động tác này của Lê Nguyệt Uyển còn không đủ gãi ngứa cho Triệu Thiên Thạc, sau mấy trăm lần chạy nước rút, tinh quan của hắn rốt cục cũng mở ra, phóng ra lượng lớn tinh dịch, bắn hết vào trong tiểu huyệt.

Lê Nguyệt Uyển cảm giác chất lỏng bắn vào trong huyệt, sợ đến quên khóc, hai tay cũng dừng động tác, ngơ ngác nhìn đỉnh giường.

Triệu Thiên Thạc sảng khoái rời khỏi, liếc nhìn tiểu huyệt sưng đỏ.

Huyệt thịt bị thao mở ra, miệng huyệt lớn bằng ngón trỏ chảy ra tinh dịch màu trắng sữa, cực kỳ đậm đặc, trộn lẫn với tơ máu dâm thủy, trông dâm mỹ vô cùng.

Trên thân gậy cũng sáng lấp lánh dính đầy nước dâm.

Triệu Thiên Thạc cầm khăn lau qua loa, cầm lấy chăn hỉ bên cạnh đắp lên người Lê Nguyệt Uyển, đứng dậy tìm quần áo mặc vào, đầu cũng không quay lại mở cửa rời đi, trước khi đi còn dặn dò hai người Tri Lễ Tri Thư đi vào tắm rửa cho Lê Nguyệt Uyển.

Lúc này đã đến nửa đêm, Triệu Thiên Thạc đi ra khỏi phòng tân hôn, sau đó đi thẳng về phía thư phòng.

Nhanh chóng tắm rửa một phen, hắn nằm xuống giường, trong đầu nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Liễu Văn Kiều.

Ngày đó hắn mới từ chiến trường trở về kinh thành, cưỡi ngựa cao to đi trên đường, đột nhiên một bóng người nhỏ nhắn chạy đến trước móng ngựa.


Ngay khi nàng sắp bị móng ngựa giẫm phải, Triệu Thiên Thạc kịp thời giữ chặt dây cương mới không khiến nàng trở thành hồn ma dưới ngựa.

Thiếu nữ trước ngựa mặc xiêm y hồng phấn, trang dung tinh xảo, trên mặt lại là vẻ mặt hoảng sợ, vừa rồi nhất định đã bị giật mình.

Ngay sau đó nàng thay đổi biểu cảm, sắc mặt giận dữ, dùng ngón tay chỉ vào Triệu Thiên Thạc hô to: "Sao ngươi có thể cưỡi ngựa trên đường phố trong thành! Triều đại này có luật lệ, không được cưỡi ngựa trên đường!"

Triệu Thiên Thạc đã lâu không trở về kinh thành, không biết từ khi nào trong triều đã thêm một luật lệ như vậy.

Liễu Văn Kiều vốn xinh đẹp, tức giận cũng không mất đi ánh sáng.

Triệu Thiên Thạc nhìn thiếu nữ tức giận trước mặt, nghe giọng nói thanh thúy mạnh mẽ của nàng, có chút cảm giác khác biệt với thiếu nữ này.

"Ngươi là người phương nào? Dám can đảm nói chuyện với Đại tướng quân như vậy!" Trịnh Vũ bên cạnh Triệu Thiên Thạc nghiêm giọng chất vấn.

"Ngươi quản ta là ai làm gì! Đại tướng quân thì sao? Đại tướng quân có thể coi thường luật lệ của triều đình sao!" Tiểu cô nương hoàn toàn không sợ, vẻ mặt chính nghĩa, kiên cường đáp trả, Triệu Thiên Thạc bị chọc cười.

"Được rồi Trịnh Vũ! Đừng nói nữa." Trịnh Vũ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Hứa Thương Hải bên cạnh kịp thời lên tiếng ngăn lại, quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương trước ngựa, xin lỗi nói: "Thật có lỗi, chúng ta vừa mới hồi kinh, cũng không biết không thể cưỡi ngựa trong thành, quấy rầy cô nương và các vị."


"Xuống ngựa." Triệu Thiên Thạc vẫn chưa lên tiếng hạ lệnh, tất cả mọi người xoay người xuống, kéo dây cương chuẩn bị đi bộ.

Liễu Văn Kiều thấy thái độ của đối phương đã chuyển biến tốt, cũng phối hợp xuống ngựa, không tiếp tục dây dưa nữa, nhìn vị đại tướng quân dẫn đầu kia rồi quay đầu rời đi.

Sau khi Triệu Thiên Thạc hỏi thăm mới biết được nàng là độc nữ của Liễu Thượng Thư trong triều, tên là Liễu Văn Kiều.

Từ đó về sau, thỉnh thoảng Triệu Thiên Thạc cũng gặp Liễu Văn Kiều vài lần, nhưng cũng chỉ đứng xa xa trông thấy mà thôi.

Mãi về sau, hắn biết được hôn ước giữa Liễu gia và Lý gia, vị hôn phu là đại học sĩ đương triều Lý Dung Hiên.

Hắn không biết tình cảm của mình với Liễu Văn Kiều là dạng gì, không biết là thích hay chỉ cảm thấy hứng thú, nhưng sau khi đính hôn, chút hứng thú trong lòng hắn đã không còn nữa, nhưng mọi người xung quanh đều cho rằng hắn vẫn luôn thích Liễu Văn Kiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận