Gả Cưới


Lê Nguyệt Uyển được bảo ở lại dùng bữa sáng với lão phu nhân, nói chuyện qua lại, nàng cảm thấy lão phu nhân rất thân thiết, lão phu nhân không chú ý quá nhiều quy củ, nhưng cũng không quá mức thô tục.

Trong lúc nói chuyện với nhau, Lê Nguyệt Uyển cũng hiểu rõ quá khứ của Triệu Thiên Thạc, biết được xuất thân cùng kinh nghiệm của hắn.

Dùng xong bữa sáng, Lê Nguyệt Uyển cáo từ trở lại đình viện của mình, nhìn sân vườn trống trải, nghĩ có thể trồng một vài loại hoa cỏ ở đây, còn có thể trang trí thêm một số vật dụng, lúc rảnh rỗi có thể phơi nắng.

Nhưng lúc này Lê Nguyệt Uyển rất mệt mỏi, tối hôm qua ngủ muộn, đã thế còn ngủ không an ổn, sáng nay lại dậy sớm, hiện tại nàng chỉ muốn ngủ một giấc, dặn dò Tri Thư và Tri Lễ không cần gọi nàng dùng bữa trưa, sau đó đi vào nhà nghỉ ngơi.

Lê Nguyệt Uyển ngủ một giấc đến xế chiều, biết Triệu Thiên Thạc còn chưa trở về cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng quân doanh có việc, ăn qua loa vài thứ liền ở bên cửa sổ nhàm chán thêu khăn.

Đến tối khi dùng bữa tối, Lê Nguyệt Uyển đã phân phó phòng bếp chuẩn bị xong đồ ăn từ sớm, chuẩn bị chờ Triệu Thiên Thạc trở về cùng dùng bữa, nhưng chờ trái đợi phải, đến khi trời đã hoàn toàn tối đen cũng không thấy hắn trở về.


"Tiểu thư, hay là người dùng bữa trước đi, đừng để bị đói bụng." Tri Thư ở bên cạnh nhắc nhở.

"Ừm." Lê Nguyệt Uyển thấy sắc trời đã muộn, mình xác thực cũng đói bụng, cũng không kiên trì chờ nữa.

Dùng xong bữa tối, hạ nhân bưng đồ ăn ra ngoài, Lê Nguyệt Uyển rửa mặt dựa vào thành giường đọc sách, không biết qua bao lâu, ngọn nến đã đốt được một nửa, xoa xoa hai mắt khô khốc hỏi Triệu Thiên Thạc đã trở về chưa, sau khi biết hắn vẫn chưa về thì không tiếp tục chờ nữa, đi tới bên giường ngủ.

Lê Nguyệt Uyển cho rằng Triệu Thiên Thạc bận rộn công việc ở quân doanh nên không có thời gian về nhà, không nghĩ tới ngày hôm sau cũng là như thế, đến buổi tối, Triệu Thiên Thạc vẫn không trở về, nhưng ngày mai là ngày nàng lại mặt, nên cùng phu quân trở về mới đúng.

Lê Nguyệt Uyển đang do dự có nên đi tìm lão phu nhân nói chuyện hay không, lão ma ma bên cạnh Lưu Mân An đã vào cửa viện thỉnh an nàng, báo cho nàng biết quân doanh của Triệu Thiên Thạc có việc, ngày mai lại mặt không cần lo lắng, lão phu nhân đã chuẩn bị xong quà cáp lại mặt, Triệu Thiên Thạc chắc chắn sẽ cùng nàng về nhà, nói xong liền rời đi.

Tuy nói như vậy, Lê Nguyệt Uyển vẫn có chút lo lắng, lo lắng Triệu Thiên Thạc không trở lại.

Thật ra nàng đã hiểu, Triệu Thiên Thạc căn bản không phải bận rộn công việc trong quân doanh, nhất định là hắn bất mãn với mình, không muốn hồi phủ nhìn thấy nàng mà thôi.

Cũng may nửa đêm, Triệu Thiên Thạc chạy về phủ, mấy ngày nay hắn vẫn trốn trong quân doanh, nếu không phải Lưu Mân An phái người gọi hắn về, hắn cũng sẽ không về nhà, càng không biết ngày hôm sau sẽ cùng Lê Nguyệt Uyển lại mặt.

Triệu Thiên Thạc vẫn ngủ trong thư phòng, sáng hôm sau tỉnh dậy sớm, bị gọi vào đại đường.

Lưu Mân An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào hắn mắng, vừa mới thành hôn đã không về nhà, chỉ để lại một mình thê tử mới cưới, hắn im lặng lắng nghe.


"Hôm nay lại mặt cùng Nguyệt Uyển đừng làm ra chuyện gì không vui! Sau khi về cũng không được tới quân doanh nữa! Ở trong phủ chăm sóc cho Nguyệt Uyển!" Lưu Mân An tức giận dậm chân.

"Nương, trong quân doanh..."

"Đừng nói với ta quân doanh làm gì! Hiện tại không đánh trận, trong quân doanh cũng không thiếu một mình con!"

"Con cho rằng ta không biết sao? Không phải Hoàng thượng cho phép con nghỉ phép rồi à!" Triệu Thiên Thạc chưa kịp nói xong, đã bị Lưu Mân An buộc phải ngậm miệng.

Quả thật, Hoàng thượng thấy hắn mới cưới vợ, nên đặc biệt cho phép hắn nghỉ ngơi một tháng, nhưng hắn còn không biết đối mặt thê tử mới cưới của mình như thế nào, cái gì cũng không nói, vẫn đi quân doanh như cũ.

Triệu Thiên Thạc chỉ có thể đồng ý, sau khi bị Lưu Mân An trách cứ một lúc liền ra ngoài, trước cửa chính đã chuẩn bị ngựa, còn có một chiếc xe ngựa chuẩn bị cho Lê Nguyệt Uyển, ngoài ra còn có một xe chất đầy quà lại mặt.

Triệu Thiên Thạc đứng bên cạnh xe ngựa chờ đợi, chỉ chốc lát sau, thấy Lê Nguyệt Uyển đi ra, phía sau là hai nha hoàn của nàng.


Hình như nàng thích màu trắng, quần áo mặc hôm nay cũng là màu trắng, nhưng cũng rất đẹp.

Xe ngựa hơi cao, Lê Nguyệt Uyển cẩn thận từng li từng tí giẫm lên ghế nhỏ bên cạnh chuẩn bị bước lên, một cánh tay tráng kiện từ một bên vươn tới, nàng thuận theo cánh tay nhìn qua, là Triệu Thiên Thạc.

Triệu Thiên Thạc nhìn ra lo lắng của nàng, tay bất giác vươn ra muốn đỡ nàng ngồi lên, nghĩ lại cảm thấy không ổn, liền đổi thành cánh tay.

Lê Nguyệt Uyển có chút kinh ngạc, nghĩ có lẽ là vì giữ vững hình tượng phu thê ở bên ngoài, mới nhẹ nhàng khoác tay lên cánh tay hắn, mượn lực của hắn lên xe ngựa, nàng ngồi ở trong xe, còn Triệu Thiên Thạc thì ngồi bên ngoài, Tri Thư và Tri Lễ ngồi phía sau ngoài xe ngựa.

"Đi." Cách một tấm rèm, tiếng nói hùng hậu của Triệu Thiên Thạc truyền vào, xe ngựa cũng bắt đầu chậm chạp di chuyển.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận