Lần này Hàn Tuấn cuống hết cả lên. Lâm Lang chịu chủ động gọi điện thoại, kỳ thực hắn kinh ngạc lắm chứ. Giữa hai người xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lâm Lang còn có thể xem là tuổi trẻ đắn đo không biết đúng mực, nhưng hắn thì chuyện dãi nắng dầm mưa gì mà chưa trải qua, ấy mà vẫn đánh mất lý trí, nhất thời xúc động làm quá nhiều hành động có hối cũng chẳng kịp.
Gửi hình, tìm người đe dọa Mạc Tiểu Ưu, nhất là cánh tay Lâm Lang, khiến hắn cảm thấy tội lỗi sâu sắc. Quan hệ giữa hai người vỡ tan, biến thành "kẻ thù" ngay cả mặt cũng không muốn gặp, sự kiểm điểm hắn dành cho bản thân vượt xa nỗi bất đắc dĩ với Lâm Lang. Thế nên, hai người xa nhau đã lâu, song hắn không dám chủ động đi tìm Lâm Lang, chỉ lén lút đến trường ngắm vài lần. Kết quả, chứng kiến Lâm Lang vẫn sống bình thản, an nhiên trong quãng ngày thiếu hắn, thậm chí xét về mặt lương tâm, đó mới là cuộc sống mà một sinh viên có truy cầu có lý tưởng nên sống. Thâm tâm hắn thực chất không hề dễ chịu, nhìn Cao Chí Kiệt và Lâm Lang mỗi lúc một gần nhau, cõi lòng hắn cứ như thằng nhóc mới biết yêu lần đầu, vừa đố kỵ vừa chẳng biết làm sao. Hiện tại Lâm Lang không thích Cao Chí Kiệt, khó bảo đảm tương lai sẽ không thích. Tư duy Lâm Lang không như đại đa số đàn ông khác, đàn ông đều thích tình yêu nhất kiến chung tình, nhưng Lâm Lang lại mềm tai, lòng dạ cũng mềm, không kiềm lòng nổi khi người khác đối tốt với mình, lâu ngày sinh tình gần như là chuyện ván đã đóng thuyền, điều này khiến hắn rất lo lắng. Chung quy, mấy lời chết tiệt Cao Chí Kiệt nói như là tôi vĩnh viễn xem Lâm Lang là bạn, đánh chết hắn cũng không tin. Bản thân Hàn Tuấn không phải người đơn thuần, cộng thêm trước nay làm việc luôn có mục tiêu rõ ràng, hiển nhiên không tin tình yêu có thể cao thượng đến mức lấy thân phận bạn bè đi bảo hộ. Hắn yêu Lâm Lang nên muốn có được cậu, dẫu phải đợi chờ vài chục năm, hắn cũng không muốn sống với thân phận kẻ ái mộ Lâm Lang, bất kể thế nào cũng không cam lòng chỉ làm bạn bè trên tinh thần. Hắn yêu cậu, càng thích ôm cậu hơn, và chưa bao giờ che giấu khát vọng dành cho Lâm Lang, loại khát vọng này này dằn vặt hắn cả về tâm lý lẫn sinh lý, cơ hồ khiến hắn sống như cái xác không hồn trong khoảng thời gian vắng bóng cậu.
Vì vậy khi nhận được điện thoại của Lâm Lang, hắn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, biết cơ hội của mình tới rồi, hắn chẳng qua chỉ ôm tâm tư thăm dò mà hỏi cậu có thể cho hắn đi tìm cậu không, ai ngờ Lâm Lang lại đồng ý cái rụp, đến do dự cũng không. Tuy hắn cao hứng, song cũng ý thức được có chuyện xảy ra. Dẫu sao tính Lâm Lang là thế, dù trong tim không nỡ buông, nhưng chẳng phải người dễ dàng quay đầu. Trên phương diện này, cậu cố chấp không thua gì hắn. Nhưng kinh nghiệm từng trải cho hắn biết rằng, bây giờ không thể nóng vội, nếu Lâm Lang không muốn chủ động đề cập, hắn cũng không nên hỏi nhiều, đành phải cố gắng ức chế tình cảm của mình. Suy cho cùng, việc Lâm Lang rời bỏ hắn cũng phần nào do tình yêu trong hắn quá đỗi mãnh liệt, Lâm Lang còn rất trẻ, không gánh nổi tình cảm quá nặng nề, thành thử mới lựa chọn chạy trốn. Nhớ chuyện xưa để làm gương về sau, Hàn Tuấn là người trưởng thành, dù bị tình yêu làm mụ mị đầu óc, nhưng chút lý trí ấy vẫn có.
Tối nay hắn cũng nhìn ra Lâm Lang rất lạ. Nên Lâm Lang uống nhiều rượu như vậy, hắn không hề ngăn cản. Lúc Lâm Lang ám chỉ hắn có thể dẫn cậu về nhà, Hàn Tuấn quả thực có chút được sủng mà sợ, hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu. Bằng năng lực tự chủ hiện tại của hắn, cùng Lâm Lang uống rượu rồi ở chung cả đêm là một khảo nghiệm cực gian nan. Hắn không muốn mối quan hệ vừa phá băng của hai người lại vì mình nhất thời xúc động mà tan vỡ, trong lòng toan từ chối theo phản xạ, song hành động cuối cùng ngấp nghé cầu xin của Lâm Lang khiến hắn rốt cuộc vẫn mang cậu về. Thời điểm thay quần áo cùng Lâm Lang, mấy lần hắn muốn thừa dịp Lâm Lang ngủ say để làm chút gì đó an ủi nỗi khổ tương tư, nhưng sau cùng vẫn nhịn xuống. Cơ mà, sao tự dưng Lâm Lang lại phát sốt?
Lâm Lang sốt không nhẹ, liên tục kéo hắn nói mê sảng, lặp đi lặp lại toàn những lời như "Có phải em đáng ghét lắm không, anh không được quên em đâu, em muốn uống nữa" vân vân, thỉnh thoảng bật khóc, chốc chốc lại cười, phảng phất như tinh thần bị nóng đến mê muội. Hắn muốn đưa Lâm Lang đi bệnh viện, dè đâu Lâm Lang khăng khăng không chịu ra ngoài, bảo là sợ đi viện, ở nhà uống thuốc được rồi. Trước kia Lâm Lang sống ở đây cũng từng phát sốt vài lần, Hàn Tuấn dứt khoát chuẩn bị hòm thuốc tại gia, sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào. Đi bệnh viện khám thì bệnh nhân cũng phải phối hợp mới được, Hàn Tuấn chỉ đành bế Lâm Lang về lại giường, phục vụ cậu uống thuốc.
Lâm Lang uống thuốc xong đi ngủ đã là hai giờ sáng, Hàn Tuấn không an tâm cậu ngủ một mình trong phòng, song lại sợ mình kiềm chế không được, lưỡng lự một hồi vẫn quyết định sang phòng bên cạnh. Tuy nhiên, Lâm Lang uống thuốc cũng chẳng chịu yên, người đã đặt lên giường rồi, chỉ chốc lát sau đã lại mơ mơ màng màng chạy ra. Hàn Tuấn hoàn toàn mất ngủ, nghe tiếng bước chân liền vội vàng bật đèn đầu giường, ai ngờ đèn vừa sáng, Lâm Lang đã chui tọt vô chăn hắn, rúc rúc vào lòng hắn. Cơ thể thiếu niên nóng bỏng như lửa vì sốt cao, Hàn Tuấn nhịn tới nỗi cổ họng khô ran, khàn giọng nói: "Lâm Lâm nghe lời, bị bệnh phải ngoan ngoãn, không được lộn xộn."
Lâm Lang không nghe, ôm lấy eo hắn, cất giọng nghẹn ngào: "Hôm nay em rất nhớ anh, vừa nhớ đến là muốn khóc, thế mà anh lại nhẫn tâm, em bị bệnh mà còn vứt em ngủ một mình."
Hàn Tuấn bỗng bật cười, thực ra hắn rất thích Lâm Lang lúc này, có chút đáng yêu trẻ con, còn ỷ lại hắn đến thế. Hắn đành phải vươn tay ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng cậu: "Như vầy được chưa?"
Lâm Lang hơi thương tâm, cậu là người cực có lòng tự trọng, hôm nay lại dâng mình cho người ta. Bả vai người nọ thật dày rộng, lớn hơn cậu gấp mấy lần, đầy ngập khí khái nam nhi chứ đâu gầy gò như cậu. Lâm Lang phát hiện bản thân vô cùng si mê thân thể ấy, khiến cậu có cảm giác kiên định mà tràn trề sức mạnh. Thuốc dần có tác dụng, cậu vừa mệt vừa nóng, mơ mơ hồ hồ thiếp đi, chẳng rõ qua bao lâu thì thình lình bị nóng đến tỉnh. Cậu mở to mắt, đột nhiên nhận ra áo mình bị kéo lên tận ngực, đầu hắn gục lên ngực cậu, hơi thở nóng hổi phả vào đầu nhũ đang từ từ dựng thẳng, tựa thể ngay sau đó sẽ cắn lên.
Cậu ngạc nhiên mà sợ hãi không thôi, không biết người nọ đã cởi hết đồ tự lúc nào, một tay đang vuốt chỗ kín, thân hình lực lưỡng mạnh mẽ và đanh thép, tựa hồ ẩn chứa sức mạnh hủy diệt hết thảy. Lâm Lang thở dốc kịch liệt, lồng ngực ưỡn lên, đầu nhũ liền đụng phải bờ môi nóng bỏng của hắn. Cậu bật thốt tiếng "ưm", hắn thất kinh, ngẩng đầu nhìn Lâm Lang.
Hắn có vẻ lúng túng mà xấu hổ, còn có chút sợ sệt, bất an. Hàn Tuấn đang định kéo chăn đắp cho mình thì Lâm Lang đột ngột nhào lên cưỡi trên người hắn. Hàn Tuấn giật mình, hai tay giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên theo quán tính. Lâm Lang đỏ bừng cả mặt, bỗng dưng cởi nút áo, rồi lột luôn quần ngủ. Chỉ nhìn thấy cơ bụng ngập tràn sức mạnh của hắn thôi, cậu đã hưng phấn đến run nhè nhẹ. Cậu cố nén ngượng ngùng, quay người đưa lưng, cưỡi trên thân Hàn Tuấn, tách mông mình ra, nói: "Chỗ này, anh không muốn tiến vào sao, bên trong ngứa lắm..."
Thân thể cậu trai càng thêm xinh đẹp, mông căng mà cong mẩy, chỉ cần bóp nhẹ sẽ hiện ra vết hồng, nếp uốn hồng nhạt nơi cửa huyệt khẽ mở, biểu thị chủ nhân đã động tình đến vô phương kiềm nén. "Thằng em" của Hàn Tuấn thoáng cái phồng lên lần nữa, cơ bắp toàn thân triển hiện rõ ràng.
Thực ra Hàn Tuấn là đàn ông Trung Quốc rất truyền thống, ngay cả trên phương diện tình yêu, hắn cũng luôn chọn phe chủ động. Giống như phần lớn đàn ông Trung Quốc luôn hy vọng bản thân là bên kiểm soát tiết tấu, không muốn người phụ nữ của mình quá mạnh mẽ, sự ngượng ngùng và dè dặt của Lâm Lang rất vừa ý hắn. Hàn Tuấn tư tưởng truyền thống, không thích bạn đời quá phóng túng trên giường, nhưng Lâm Lang bản tính ngại ngùng, dù khích lệ đến mức nào cũng khó lòng làm ra việc khiến hắn không nhịn nổi, chung quy hoàn cảnh sinh hoạt và tự tôn vẫn sờ sờ ra đó. Vì thế, nội tâm hắn vô cùng hy vọng Lâm Lang thỉnh thoảng có thể cởi mở một chút. Dựa theo những gì hắn biết về Lâm Lang, chờ một thời gian nữa, Lâm Lang nhất định sẽ là người bạn đời khiến người ta mãn nguyện nhất trần đời, phong tình quyến rũ mà vẫn níu giữ nét thẹn thùng và thuần khiết trong cốt tủy. Mà Lâm Lang lúc này chính là sự gợi cảm mà hắn tha thiết mong mỏi, hắn đời nào nhịn được chứ, nên lập tức đè lên.
"Lâm Lâm, tôi nhớ em lắm, nhớ tới nỗi chẳng đêm nào ngon giấc... Lâm Lâm..." Hắn tham lam hôn khắp cơ thể cậu, ngón tay thò vào huyệt nhục rồi khẽ co duỗi. Lúc hắn há miệng cắn phần thịt non bên dưới cậu em của Lâm Lang, cậu bỗng thở phì phò, thúc giục: "Tuấn, Tuấn, vào đi, mau vào thao em đi."
Lâm Lang chưa từng ăn nói thô tục, thời khắc chữ kia vừa vuột ra khỏi miệng, cậu nức nở ngã xuống giường, nhưng ngay tiếp theo liền rên một tiếng, bị cái người gần như mất khống chế kia cắm cho ưỡn thẳng cổ. Người nọ sẵn tính cuồng dã, lại mấy tháng không gần gũi, nghe Lâm Lang dụ dỗ đầy quyến rũ như vậy, hắn suýt nữa bắn tinh ngay tại chỗ, chỗ kín căng to chưa từng thấy, cố sức ma sát điểm nhạy cảm trong cơ thể Lâm Lang, kích thích cho phía trước của cậu không ngừng rỉ chất lỏng. Khoái cảm do kích thích tuyến tiền liệt mang đến sướng hơn kích thích tính khí gấp bội, tựa hồ thấm sâu vào từng tế bào và lỗ chân lông, khoái lạc chí mạng cộng với thỏa mãn tình dục trong nội tâm khiến Lâm Lang bắn rất nhanh, phía trước lại mềm xuống, chỉ tinh dịch liên tục chảy ra ngoài. Hàn Tuấn nhấc eo cậu lên, phần hông đong đưa càng nhanh, tiếng nước tạo thành do đâm rút hết sức dâm loạn mà vui thích. Toàn thân Lâm Lang mẫn cảm đến độ người nọ chỉ thoáng ra vào đã khiến cậu run rẩy, hắn lật cậu lại, đổi sang tư thế để cậu nằm ngửa dang hai chân ra, hai chân gần như áp sát lên mặt, cả thân mình uốn thành hai đoạn. Hai người họ xứng đôi quá đỗi, mỗi lần đưa đẩy ma sát, mỗi khi thở dốc và đâm vào đều hợp thành tổ khúc ái tình. Hắn gặm đầu v* cậu, khàn giọng hỏi: "Em yêu tôi không, bảo bối?"
"Yêu... Yêu, yêu..." Lâm Lang rên rỉ không rõ tiếng, lại khiến hắn đâm rút càng thêm lỗ mãng.
"Yêu sâu không, hử, có sâu bằng thế này không?" Nói đoạn, hắn liền kéo cả người cậu thúc vào thằng em của mình. Lâm Lang nháy mắt hét thành tiếng, cất giọng dâm đãng: "Anh đâm sâu chừng nào thì yêu sâu chừng ấy."
Hắn cười khẽ, ôm lấy cậu: "Vậy còn không đâm hỏng em sao."
Lâm Lang một lần nữa chuyển sang tư thế mặt đối mặt, núm vú bị Hàn Tuấn dùng răng môi và tay trêu ghẹo. Thời điểm chìm sâu trong dục vọng giữa thiên đường và địa ngục, cậu chợt nhìn thấy nơi hai người giao hợp, cây gậy to màu tím đỏ chìm ngập trong huyệt non đỏ tươi, vùng lông đen ướt đẫm lấp loáng ánh nước, sức công phá ùn ùn kéo đến, ấy là minh chứng cho tình yêu của bọn họ. "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn..." Cậu hét to, cửa huyệt đột nhiên co rút dữ dội, cả người như sắp bốc cháy, sau đợt run rẩy cuối cùng thì triệt để ngất đi, kẹp đến mức người nọ nhịn không được gầm nhẹ thành tiếng, thọc vô thật sâu rồi bắn ra. Ngay phút giây giao trọn tinh hoa, linh hồn hắn dường như cũng bị miệng huyệt kia hút vào.
Có vẻ Lâm Lang bị cảnh tượng vừa rồi kích thích sâu sắc, dẫu đã ngất đi rất lâu, thân thể vẫn run rẩy đứt quãng, dịch trắng tại cửa huyệt men xuống đùi, cả người ửng hồng mãi không có dấu vết tiêu tán. Nhìn cậu như thế, Hàn Tuấn trái lại không dám đến lần nữa, hắn quơ thiếu niên vào lòng, thèm khát liếm cậu hết lần này tới lần khác. Hắn mê đắm cậu gần như bệnh hoạn, cậu càng tàn nhẫn với hắn, hắn lại càng u mê. Chia tay mấy tháng, hắn ăn không biết ngon, trong mơ giày vò Lâm Lang cả trăm ngàn lần.
Lần đầu tiên Hàn Tuấn chứng kiến Lâm Lang xinh đẹp và cám dỗ chết người nhường này, hắn say sưa túy lúy điều ấy, cảm giác còn rung động hơn ngày đầu gặp Lâm Lang. Lâm Lang đích thị là yêu tinh chuyên quyến rũ hắn, một người rõ ràng thanh cao tẻ nhạt lại có một mặt phóng đãng như vậy trên giường. Điên cuồng hơn phụ nữ, lại có sự kháng cự theo bản năng và nỗi hổ thẹn khi bị đè của đàn ông, thỏa mãn triệt để mọi dục vọng trong hắn. Lâm Lang từng hy vọng hắn quay về với tình ái bình thường, nhưng phụ nữ đã chẳng thể thỏa mãn hắn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, hắn quả thực không muốn đứng dậy giúp Lâm Lang tẩy rửa cơ thể, nhịn hồi lâu, rốt cuộc vẫn cắm cây gậy vốn đã mềm vào người Lâm Lang. Tựa thể chỉ giờ khắc này, Lâm Lang mới hoàn hoàn thuộc về hắn, mặc cho ai cũng không thể cướp đi cậu. Hắn yêu cậu đến thế, sao đành lòng thả cậu rời đi, dẫu họ buộc phải chết cùng nhau, hắn cũng không muốn xa rời cậu.
Lúc tỉnh lại, Lâm Lang quẫn bách đến đỏ bừng cả mặt. Bởi dương v*t người nọ còn cắm trong huyệt sau của cậu, đành rằng đã mềm, nhưng vẫn khó mà ngó lơ kích thước. Cậu cắn môi, lặng lẽ dịch ra ngoài, đằng sau bị kéo căng cả đêm dường như không cách nào khép lại, nước xuôi theo đùi chảy xuống giường, cậu nhìn mà phát run. Song quái lạ thay, đêm qua đổ mồ hôi xong, cơn sốt của cậu cũng bị đẩy lùi như kỳ tích, thân thể không chỗ nào khó chịu. Lâm Lang ôm quần áo xuống giường, rón ra rón rén tắm rửa trong phòng tắm, rồi lẳng lặng chạy đi.
Thức dậy sau một đêm, tâm tình của cậu phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cậu bối rối mà hoảng sợ, chẳng biết nên làm gì bây giờ. Nếu nói ban đầu là vì chuyện Quách Khang khơi dậy suy nghĩ đau xót cho đồng loại, thì nửa đêm về sáng lại ma xui quỷ khiến thế nào mà ra nằm vùi giữa đống tuyết, ngẫm lại thấy xấu hổ và tự trách khôn tả. Hồi trước chết sống đòi chia tay là cậu, nay hạ tiện bò lên giường hắn cũng là cậu, muốn cậu bảo mình chỉ nhất thời sợ cô đơn nên mới đi tìm Hàn Tuấn ư, há chẳng phải Hàn Tuấn sẽ giết cậu.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, trời nổi gió nhẹ. Làn khói trắng bốc lên từ ống khói cao cao đằng xa bị gió thổi lệch sang một bên, không khí rét buốt tới độ phát đau, hai người họ tan tan hợp hợp, thảng như cả đời phải quấn riết lấy nhau.