Gã Đàn Ông Xấu Xa

Hàn Tuấn mỉm cười nghiền ngẫm, ánh mắt lại rất trầm tĩnh: "Nên cậu không cần nói dối tôi."

Lâm Lang chỉ thấy xấu hổ kinh khủng, mặt cũng nóng lên, hệt như bị người ta nhìn thấy chỗ lúng túng, trong lòng rất không dễ chịu, dọc đường đi không nói gì nữa. Trở lại ký túc xá, Hàn Tuấn bỗng nhiên cầm ra một cái hộp nhỏ trong ngăn kéo: "Chiều nay đã tính đưa cho cậu, nhưng cậu lại ra ngoài."

Lâm Lang sửng sốt, hỏi: "Gì thế?"

"Quà sinh nhật." Trong mắt Hàn Tuấn có chút đắc ý, nhìn cậu chăm chú: "Mở ra xem có thích không."

"Anh sao lại..."

"Tôi thấy trên tấm ảnh."


Một người tuấn tú như vậy đang đứng rất gần mình, Lâm Lang thậm chí có thể nhìn thấy mảng râu xanh trên cằm hắn. Cậu thấp thỏm nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Cám ơn."

Vừa mở ra xem liền bị dọa choáng váng. Tuy cậu không am hiểu lắm, nhưng đồng hồ này nhìn sơ cũng biết rất mắc, nhất quyết không chịu nhận. Hàn Tuấn lơ đễnh nói: "Cũng đâu tốn bao nhiêu tiền, để ý giá cả làm gì, quan trọng là hợp thôi. Tôi thấy hợp với cậu thì mua."

Lâm Lang một mực lắc đầu, đặt đồng hồ đóng gói đẹp đẽ lên bàn hắn: "Không được, tôi không thể nhận."

Hàn Tuấn hơi mất hứng, hắn đứng lên, nhìn cậu hỏi: "Cậu không lấy đúng không? Tôi cũng không đeo đồng hồ này được, cậu không cần thì tôi vứt."

Lâm Lang đương nhiên không tin, dù hắn lắm tiền đến đâu, song đồng hồ xịn cỡ ấy, lại mới tinh, hắn bảo vứt là vứt thế nào được, bèn cười cười, cảm kích nói: "Tôi thực tình không thể nhận, nhưng vẫn cám ơn anh."

Hàn Tuấn không nói một câu, cầm hộp quẳng luôn khỏi ban công.

"A!"

Lâm Lang hét to: "Anh ném thật hả?!"

Sắc mặt Hàn Tuấn cực kỳ khó coi. Lâm Lang nhanh chân chạy ra ngoài. Bên ngoài ký túc xá bọn họ có mảng cỏ xanh mượt, nhưng bao quanh bởi một hàng thông xanh, vả lại trời còn tối đen. Lâm Lang tìm rất lâu mới thấy cái hộp nhỏ lẫn trong bụi cây, giữa lúc ấy có kẻ thất đức nào đó đổ nước xuống, suýt nữa đổ trúng người cậu.


Giờ Lâm Lang không dám trả lại hắn nữa, hơn nữa, việc này nói cho cậu biết, Hàn Tuấn quả nhiên nói là làm, tuyệt đối chẳng sợ lãng phí tiền.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn thử, thấy phòng họ đã tắt đèn, đang buồn bực thì thấy đằng trước có người bấm còi. Lâm Lang vội vàng chạy tới, chưa kịp mở miệng, xe đã lái vụt đi.

Thật là, nếu không định nói chuyện với cậu thì bấm còi làm chi?

Lâm Lang cười cười bất đắc dĩ, chậm chạp quay về ký túc xá. Cậu không dám đeo đồng hồ này, khoan đề cập người khác thấy sẽ nói gì, chính bản thân cậu cũng hiểu đồng hồ mang trên người mình không có đất dụng võ, muốn mất tự nhiên bao nhiêu thì mất tự nhiêu bấy nhiêu.

Trong thời gian ấy, Quan Bằng có sang đây một chuyến. Mười giờ hơn, đám Trần Lâm lục tục trở lại. Lâm Lang đã tắm rửa lên giường từ sớm, nhưng vẫn chưa ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy Cao Chí Kiệt la to đầy khẩn trương: "Vậy ảnh không việc gì chứ?... Bệnh viện nhà ai?... Ừ, tôi đến ngay!"

Trần Lâm rửa mặt xong bước ra, hỏi: "Sao vậy?"

Cao Chí Kiệt hùng hùng hổ hổ mặc đồ: "Là Hàn Tuấn, chả biết sao lại uống nhiều tới mức gặp tai nạn giao thông."


Lâm Lang giật bắn mình, ngồi dậy ngay: "Tai nạn?!"

Mấy người bên dưới sợ hết hồn. Lâm Lang biến sắc, hấp tấp mặc quần áo, bò xuống giường: "Tôi đi với được không?"

Cao Chí Kiệt thắt xong dây giày, lấy ví tiền trên bàn: "Nhanh lên."

Đến bệnh viện, đầu óc Lâm Lang đã rối tinh rối mù, cậu bám sát theo Cao Chí Kiệt. Cao Chí Kiệt hỏi y tá trực ban phòng bệnh của Hàn Tuấn, đoạn quay đầu bảo Lâm Lang: "Cậu vô trước đi, tôi đi đóng tiền."

Lâm Lang gật đầu, lòng áy náy khôn xiết. Nhất định là tại cậu không chịu nhận quà, chọc hắn tức giận, nên mới uống nhiều rượu rồi gây tai nạn. Liệu hắn có chết không, lỡ tàn phế thì biết làm sao? Lâm Lang càng nghĩ càng hãi, lúc đẩy cửa phòng, cánh tay cũng run lẩy bẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận