Gã Đàn Ông Xấu Xa

Thời gian thấm thoắt qua mau, chớp mắt đã tới lễ Giáng Sinh. Lâm Lang biết sinh nhật Hàn Tuấn đúng ngay dịp lễ thì giật mình không ngớt, thầm nghĩ người này đến cả ngày sinh cũng khác người. Lúc nói lời này, hắn đang đọc báo, hỏi mà không ngẩng đầu lên: "Sinh nhật em chẳng phải lập đông sao?"

*lập đông: bắt đầu từ ngày 7-8/11 và kết thúc vào ngày 22-23/11 dương lịch

Lâm Lang đần ra nửa ngày mới giở giọng lý sự cùn: "Tôi là âm lịch, đâu phải năm nào cũng trúng ngay lập đông."

Người nọ vẫn hờ hững như trước: "Tôi cũng không phải mỗi năm đều rơi vào Giáng Sinh."

Từ cách nói chuyện của hắn, Lâm Lang phát hiện hình như Hàn Tuấn không coi trọng sinh nhật cho lắm, nếu không phải cậu tình cờ nghe Cao Chí Kiệt nói thì suýt nữa đã bỏ lỡ. Cậu nghĩ, mặc dù hai người có ước định một năm, nhưng một năm sau mình chắc chắn sẽ muốn đi, cậu rất tin tưởng bản thân mình. Vừa rửa chén vừa nghĩ một năm sau mình đi rồi, Hàn Tuấn dã tràng xe cát biển đông, chẳng đạt được thứ gì, lại làm lỡ biết bao nhiêu thời gian, ngẫm cũng xót xa thay hắn. Cậu từng nói thế trước mặt người nọ một lần, kết quả hắn chỉ bật cười, cuối cùng ngẩng đầu hỏi cậu: "Vậy ý em là muốn tôi thừa dịp em chưa đi mà tranh thủ vớt vát chút lợi lộc hả?"

Lâm Lang bị hù không nhẹ, quyết tâm từ nay có đập nát răng cũng phải nuốt lòng thương hại vào bụng. Cậu suy nghĩ thật lâu, quyết định tặng hắn một sinh nhật vui vẻ, xem như tạm bồi thường cho hắn. Hàn Tuấn không chiếm được cậu, lúc hối hận cũng có cái mà tưởng niệm. Lâm Lang cậu trước giờ luôn từ bi như Bồ Tát mà.

Nhưng Hàn Tuấn là loại người nào chứ, dạng quà tặng gì mà chưa thấy qua, càng miễn bàn đến việc hắn thiếu thứ gì. Kỳ thực cậu cũng từng nói bóng nói gió về chuyện quà tặng một lần. Chính là chủ nhật hôm qua, người nọ chả mấy khi có dịp ăn cơm xong không vào thư phòng ngay, mà cùng cậu làm tổ trên sofa xem TV. Lâm Lang làm bộ lơ đãng hỏi: "Anh có đặc biệt muốn thứ gì mà vẫn chưa có không?" Cậu định thêm mấy chữ "đừng mắc quá", nghĩ một hồi lại thôi, chỉ sợ đâm ra thô tục.

Kết quả, Hàn Tuấn gật gật đầu, nhìn cậu bảo: "Tôi chẳng thiếu gì cả, chỉ thiếu đàn ông."

Lúc ấy Lâm Lang sững sờ cả buổi không hồi phục tinh thần nổi. Đang... đang nói cái quái gì vậy, đàn ông đàn ang mà lời ấy cũng thốt ra khỏi miệng được hả?! Đây là lời thoại của mấy oán phụ đói khát mà?

Song kỳ cái là, người nọ nói lời ấy lại chẳng hề có cảm giác không thích hợp, phối với vẻ mặt tà tứ của hắn, vậy mà khiến Lâm Lang mặt đỏ tim đập. Đúng vậy, dạng đàn ông xuất chúng cỡ hắn, quỷ cũng biết hắn muốn đàn ông về làm vợ thì có?

Lâm Lang nhụt chí, thử tưởng tượng nếu là cậu nói "Tôi chẳng thiếu gì cả, chỉ thiếu đàn ông", thì cậu chỉ hận không thể cho mình mấy cái bạt tai, khí chất và chiều cao khác biệt, cảm giác quả nhiên cũng bất đồng nha.

Ý tưởng mua quà cứ thế chết yểu. Nhưng trời không tuyệt đường người, giờ ăn cơm tối, Lâm Lang thấy vẻ mặt người nọ cố chịu đựng, rốt cuộc lanh trí nghĩ ra một ý.

"À nè... Hàn Tuấn, anh dạy tôi nấu ăn nhé?"

Hàn Tuấn đang làm việc trong thư phòng, nghe vậy thì thờ ơ hỏi: "Em học nấu ăn làm gì?"

Lâm Lang cười ngượng ngùng: "Tôi làm cà chua xào trứng suốt mấy tháng nay rồi, sợ anh ăn ngán thôi, anh nấu ăn giỏi lắm mà, dạy tôi được không?"

Cuối cùng, hắn lại quay đi xem sổ sách: "Không ngán. Chúng ta cũng ra ngoài ăn suốt đó thôi?"

Lâm Lang thoáng giật mình: "Nhưng cứ ở nhà là lại ăn món ấy." Cậu đến gần hơn: "Anh dạy tôi đi, tôi học xong sẽ nấu cho anh ăn, về sau không cần ra ngoài tốn tiền nữa, bộ anh không thấy tốt lắm hả!"

Hàn Tuấn thế mà cũng không ngẩng đầu, lần đầu tiên cất giọng lạnh lùng như vậy với cậu: "Muốn học thì tự học theo chương trình nấu ăn trên TV ấy, tôi không rảnh dạy em."

Lâm Lang đành phải lui ra. Hôm sau ăn cơm với đám Cao Chí Kiệt, Lâm Lang hỏi: "Cao Chí Kiệt, anh biết nấu cơm không?"

Lúc ấy cậu nhìn thấy đũa Hàn Tuấn giật một cái. Có điều cậu không để ý mà tiếp tục hỏi Cao Chí Kiệt: "Tôi muốn học nấu cơm, nhưng Hàn Tuấn không chịu dạy tôi, anh biết không?"

Cả bàn cứ vậy đơ ra mất một lúc. Quách Đông Dương nhấp rượu, hỏi: "Hàn Tuấn, cậu biết nấu ăn à, sao bọn tôi không biết?"

Người nọ khụ một tiếng, đứng lên nói: "Mạnh Nguyên, vụ bất động sản Sâm Hào ấy, anh bảo có tài liệu cần tôi xem đúng không, chúng ta lên lầu nói chuyện đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui