Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chớp mắt đã đến tháng mười, thời tiết dần chuyển lạnh. Lâm Lang vẫn chẳng cách nào hòa hợp với mấy người chung ký túc xá. Cậu còn nhỏ tuổi, bạn cùng khóa cũng lớn hơn cậu một hai tuổi, huống hồ trong ký túc xá bây giờ ngoại trừ cậu thì toàn sinh viên năm tư, gần như có khoảng cách giữa hai thế hệ. Nhất là Cao Chí Kiệt, tên ấy lúc nào cũng giễu cợt cậu, thành ra cậu luôn hạn chế về ký túc xá tối đa. Quan Bằng tham gia Hội Sinh viên, ngày ngày bận tối mắt tối mũi, hầu như hôm nào cũng chạy tới phòng cậu than khổ. Lâm Lang đâu phải kẻ thích nói này nói nọ sau lưng người ta, nên chỉ nghe phụ họa cho có, thỉnh thoảng xen đôi câu vô thưởng vô phạt. Nhưng có vẻ người trong ký túc xá không thể ưa nổi hành động mỗi tối đến than khổ của Quan Bằng, đặc biệt là Hàn Tuấn và Cao Chí Kiệt, cơ hồ chưa bao giờ cho Quan Bằng sắc mặt hòa nhã, hại Lâm Lang xấu hổ muốn chết. Tuy nhiên, cậu lại nghĩ ra một ý hay, hàng ngày không đợi Quan Bằng chạy đến tìm mình nữa, mà tự đi tìm hắn. Nhà hai là đại bản doanh của khoa Tiếng Anh bọn họ, gần như cả lớp đều ở đó, Lâm Lang qua lại nhiều, thế mà đâm ra thích luôn, bữa nào cũng ở lì đến tận giờ tắt đèn mới về.

Người mới va chạm hoàn cảnh mới đều sẽ gặp một hai việc lúng túng, việc của Lâm Lang xảy đến rất nhanh.

Do kỳ thi nghiên cứu sinh đã bước vào giai đoạn cuối, cơ hội Lâm Lang thấy hai người Lưu Tân và Ngô Du trong ký túc xá cũng không nhiều. Trước khi tới nhà hai, mỗi ngày cậu đều ngủ rất đúng giờ, đại khái vừa đúng mười giờ là rửa mặt lên giường, mà hai người họ toàn lựa lúc mười một mười hai giờ khi ký túc xá sắp khóa cổng mới về. Mười bảy tháng mười là sinh nhật Lưu Tân, nói thế nào cũng là kỷ niệm cuối cùng ở đại học, Lâm Lang nghe Trần Lâm nói chuyện này xong thì bị vây trong rối rắm.


Kỳ thực mừng sinh nhật cùng bạn học cũng chả có gì, không phải Lâm Lang đau lòng chút tiền ấy, cậu rối rắm là rối rắm quan hệ giữa mình với Lưu Tân. Bởi không thường gặp mặt, hai người căn bản không tính là quen biết, nhưng quả thực đều là thành viên trong ký túc xá. Quan hệ gượng gạo như vậy, ở chung đúng là hơi khó.

Xấu hổ thì xấu hổ, Lưu Tân vẫn mời cậu, Lâm Lang đành phải kiên trì đi đến cùng.

Mọi người bàn bạc chiều đi KTV hát hò, tối đi nhà hàng ăn một bữa. Vì chiều còn có tiết, Lâm Lang lại quyết chí không cúp, thế nên cậu đi trễ hơn năm người kia chút đỉnh. Lúc cậu tan học đã là sáu giờ tối. Khai giảng lâu rồi mà ngoại trừ ra ngoài mấy chuyến với Quan Bằng, Lâm Lang hầu như không ra khỏi cổng trường. Cậu vội vàng lên xe bus, xui xẻo sao lại đi quá trạm. Cậu chỉ đành xuống xe vòng về, quanh đi quẩn lại, vậy mà mất gần một tiếng mới tìm được Trần Lâm để hỏi địa điểm. Chưa đi tới cửa đã liếc mắt thấy Hàn Tuấn tây trang giày da đứng một bên hút thuốc, một người như hắn, bất kể là tướng mạo hay chiều cao đều hút mắt người khác.

Hàn Tuấn cũng thấy cậu, Lâm Lang cười ngượng, chạy đến trước mặt hắn, hỏi: "Sao anh lại đứng ngoài này?"

Hàn Tuấn sửng sốt, dùng chân giẫm tàn thuốc: "À, ra ngoài hút điếu thuốc. Chúng ta vào thôi."


Lâm Lang không có di động, liên lạc rất bất tiện. Nếu không nhờ Hàn Tuấn đi ra, thì dù cậu có vào quán cũng chưa chắc tìm thấy phòng. Cậu cẩn thận theo Hàn Tuấn vào thang máy, sau đó đứng tuốt bên trong. Đây là lần đầu tiên cậu đi thang máy, trong lòng kích động muôn vàn, đứng bên trong là sợ mình không biết ấn nút, Hàn Tuấn biết sẽ cười nhạo. Hàn Tuấn cũng chẳng nói chuyện, đóng thang máy xong thì nhích lại gần, quay đầu hỏi: "Sao lâu vậy mới tới, không tìm được chỗ à?"

Lâm Lang cũng không lừa hắn, cười xấu hổ: "Đi quá trạm, tôi không quen nơi này."

Hàn Tuấn mỉm cười, cất giọng trầm ổn: "May mà tôi đi ra."

Lâm Lang được cưng mà sợ, khai giảng bao lâu rồi mà giờ cậu mới thấy Hàn Tuấn cười, thực sự rất dễ nhìn, chả biết có phải tại ánh đèn không. Lâm Lang nom hắn mặc đồ trang trọng, đang định hỏi thì bị hắn đoán được: "Hôm nay tôi đi gặp mấy người bạn với lão gia nên ăn vận kiểu cách một chút."


Qua vài lần tán gẫu trong ký túc xá, Lâm Lang ít nhiều cũng hiểu đôi chút về Hàn Tuấn. Hàn Tuấn xuất thân tốt, nghe nói ông nội hắn là quan lớn trong chính quyền trung ương, có công lao hiển hách tại thời kỳ dựng nước, về phần lớn bao nhiêu thì Lâm Lang không rõ, chỉ biết Hàn Tuấn luôn gọi ông là lão gia. Tuy rằng Lâm Lang không hiểu lắm, nhưng chỉ bằng xưng hô "lão gia" này, cậu cũng hiểu đây không phải người thường có thể gọi, rất giống mấy đại lão gia không nộ tự uy trong TV. Hình như Hàn lão gia có vài người con, ba Hàn Tuấn nhỏ nhất, là Bí thư tỉnh X ở phía Nam, riêng điểm này khiến Lâm Lang tán tụng không ngớt. Từ nhỏ cậu đã tràn ngập kính sợ với mấy ông quan tai to mặt lớn, nay lòng kính sợ ấy dời lên người Hàn Tuấn. Nhưng có một điều cậu không rõ, nghe đám Cao Chí Kiệt trò chuyện thì có vẻ Hàn Tuấn không ở Hàn gia, mà sống chung với dì Văn nào đó tại thành phố F. Mọi người chỉ nói mơ mơ hồ hồ, dường như bản thân Hàn Tuấn cũng không thích đề cập quá nhiều.

Mặt khác, cậu còn thấy đám Trần Lâm luôn nói năng ậm ờ khi nhắc tới Hàn Tuấn, bộ dáng có vẻ rất nể sợ, giống như bối cảnh của hắn không chỉ đơn giản là con ông cháu cha, mà có uy tín với cả hắc đạo lẫn bạch đạo. Đoán chừng hắn là người lớn tuổi nhất ký túc xá, đến đại học cũng vì một nguyên nhân phức tạp. Nhờ "Ở chung với đám trẻ tuổi bọn họ nên tâm tính cũng tươi trẻ hơn". Đó đều là Cao Chí Kiệt nói, chắc chỉ mình hắn mới dám đùa giỡn, nói năng không nể nang gì như vậy.

Lâm Lang lén ngẩng đầu lên, dáng người Hàn Tuấn khôi ngô, cao hơn cậu rất nhiều, trong không gian nhỏ hẹp tạo cho cậu áp bách không thở nổi. Lâm Lang nghĩ bụng, không chừng người bên cạnh này đúng là xã hội đen, về sau nên thận trọng từ lời nói đến việc làm trước mặt hắn mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận