Gã Độc Thân Vàng Mười

Lúc bị bắt, Ngải Đông Đông nghĩ mình sẽ bị đưa vào trại giáo dưỡng thiếu niên các kiểu, nhưng cái thị trấn bé tí này chỉ có nhõi một trại giam, đâu ra mà đòi giáo dưỡng, đồng chí trưởng đồn công an quẳng luôn nó vào đấy, chẳng ai thèm hỏi nó đẻ năm nào.

Thế là Ngải Đông Đông trở thành phạm nhân nhỏ nhất trong tù, sống những ngày nơm nớp sợ hãi như đi trên dây, nhìn quanh chỉ thấy một lũ đàn ông hổ báo, tấm thân mỏng manh của nó chưa một lần dám ưỡn lên.

Lúc mới vào trại, nó đâu biết một đứa kiêu căng vênh váo như nó lại động lòng với một gã đàn ông trong tù.

Đó là mối tình đầu của nó.

Nói cho đúng hơn là tình yêu thầm của nó, ngọt ngào khấp khởi, khổ tâm bối rối, bởi vì là những trải nghiệm đầu đời nên mỗi phút mỗi giây đều khắc sâu trong lòng, khiến nó mãi mãi không quên.

Gã đàn ông ấy ngời ngời khí thế, được tôn làm đại ca trong tù nhưng chưa từng bắt nạt một ai, ấy thế mà ai ai cũng sợ gã, kể cả Ngải Đông Đông. Nhưng Ngải Đông Đông không chỉ sợ, với gã nó còn ấp ủ cả một mối đắm say cuồng nhiệt khác thường của tuổi thanh xuân.

Nhưng trong mắt Chu Cương không có Ngải Đông Đông, trong tù sinh hoạt thiếu thốn, đực rựa gã cũng có xài, ấy thế mà tuyệt nhiên gã không hề nghĩ đến Ngải Đông Đông.

Chu Cương coi Ngải Đông Đông là thằng nhãi ranh lôi thôi lếch thếch, mồm xoen xoét gọi “ba nuôi”. Thằng nhãi chỉ trạc tuổi con gái gã, chim chưa mở mắt thì làm ăn gì?

Khi họ gặp nhau, Ngải Đông Đông mới mười bốn, mối tình đầu, Chu Cương đã hơn ba mươi.

Sự sùng bái Ngải Đông Đông dành cho Chu Cương bao hàm cơ man là cảm xúc, là tình yêu thơ ngây say đắm, là lòng kính nể với người che chở mình, lại cũng là khát khao tình dục manh nha thức tỉnh, bản năng sùng bái trước một “con đực” đầy quyến rũ. Trong nhà lao, ở nơi tăm tối nhất, nhờ Chu Cương mà nó được chứng kiến “cảnh xuân tươi đẹp” đầu tiên trong đời.

Ngải Đông Đông thấy hơi đau khổ.

Nhưng cái đau này chỉ có thể giấu ở trong lòng, không kể được với ai.

Thế nên nó trở thành sầu muộn.

Hơn chục năm đầu đời Ngải Đông Đông chưa từng biết sầu muộn, hôm nay cuối cùng cũng được nếm mùi, bởi vì yêu.

Theo lý mà nói, người đầy bản lĩnh như Chu Cương không nên đi tù.

Chu Cương có một cô bồ nhí tên Tôn Phương Phương là hoa hậu của đội văn công huyện, người mảnh mai cao ráo, thướt tha yêu kiều, theo Chu Cương từ năm mười tám tuổi, năm ấy đàn ông xếp hàng choảng nhau để giành giật nàng. Có điều đàn ông như Chu Cương cứ theo lời bọn huynh đệ của gã thì đàn bà con gái trên đời “không có ai gã cưa không đổ, chỉ có gã không thèm cưa thôi”, thế nên gã tán tỉnh dăm ba câu Tôn Phương Phương đã ngoan ngoãn quy hàng.

Về phương diện đạo đức mà nói Chu Cương không phải một người đàn ông tốt, thời thanh niên gã không lo học hành, người sặc mùi du côn thổ phỉ. Cơ mà trai không xấu gái không theo, Tôn Phương Phương yêu chính cái chất đàn ông ấy của Chu Cương, huống hồ Chu Cương lại đầy nghĩa khí, tiêu tiền như nước, bản lĩnh đầy mình, hô mưa gọi gió giữa đất Cố Thành, bí thư huyện ủy so ra còn kém gã.

Mới đầu Tôn Phương Phương quả là yêu Chu Cương chết đi sống lại, thế nhưng con người Chu Cương cái gì cũng được chỉ mỗi cái không biết lãng mạn, cũng không đủ dịu dàng, chí ít là đối với cô gái trẻ trung hoạt bát như Tôn Phương Phương, sau mấy năm đầu ở bên gã cô cảm thấy hai người bị thiếu lửa.

Chu Cương thích cô chỉ vì cô là phụ nữ, một người phụ nữ đẹp, đàn ông thích phụ nữ ngoài vì tình dục thì chỉ còn vì thứ gọi là lòng sĩ diện, Chu Cương không yêu cô.

Phụ nữ sau những giờ phút si mê mãnh liệt luôn sực tỉnh lại, họ sẽ muốn được nhiều hơn, như cô, cô không chỉ muốn thật nhiều tiền hay túi xách hàng hiệu, nhà lầu xe hơi, cô còn muốn một người đàn ông yêu cô hết lòng hết dạ, người thấu hiểu được cô, trân trọng cô. Những thứ ấy cô không tìm được ở Chu Cương.

Giữa lúc ấy một thanh niên điên cuồng theo đuổi Tôn Phương Phương xuất hiện, gã tên Lưu Thành. Nói đến Lưu Thành này cũng không phải người thường, ba gã là bí thư thị xã, ba của ba gã thì là cán bộ cứng trên tỉnh mới về hưu, thời trẻ từng có công với đất nước, tuy không so được với các cấp lãnh đạo trung ương nhưng cũng xứng được coi là con ông cháu cha ba đời làm quan. Tôn Phương Phương vốn là người khôn khéo, đôi bên gặp gỡ mấy lần cô nàng cũng có chút tình tang với Lưu Thành, gọi là tình trong thì đã mặt ngoài còn e, mới thế mà bị Chu Cương phát hiện.

Chu Cương không nói nhiều, gã tìm người đập gãy một chân Lưu Thành. Tôn Phương Phương biết tính Chu Cương hẹp hòi, về sau còn ở với gã cũng không sung sướng gì nên ngay đêm hôm đó liền bỏ trốn lên tỉnh.

Hậu quả của cái chân gãy kia càng ngày càng nghiêm trọng, kiện qua kiện lại, cuối cùng là điệu được Chu Cương vào đồn công an. Có điều dân huyện Cố Thành đều rỉ tai nhau rằng Chu Cương lên công an không phải để bị phạt tù, người ta đi tránh bão các ông bà ạ.

Trưởng đồn công an huyện Cố Thành là Triệu Đắc Ý cũng là anh em kết nghĩa với Chu Cương, người này cùng với Chu Cương và một người nữa tên Viên Suất được gọi là ba ông vua xứ Cố Thành.

Đánh gãy chân của con trai bí thư thị xã, hung phạm mà là dân thường thì không biết sẽ phải chịu hậu quả thế nào chỉ biết Chu Cương đây đi tù vẫn hiên ngang ăn chơi phè phỡn, tuyệt nhiên không khổ sở gì cả, dân huyện Cố Thành bảo nhau có biết như thế gọi là gì không?

Là phép vua thua lệ làng ạ.

Cường hào ác bá thôn quê toàn là bọn gian manh hiếu chiến chỉ rình rình đớp một cái là ta đi đời nhà ma, Ngải Đông Đông chỉ nhãng đi một tí mà cũng bị tên cường hào Chu Cương ấy “đớp” cho một cái, thế rồi kịch độc ngấm khắp tim gan phèo phổi, cả đời không tìm được thuốc giải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui