Gã Độc Thân Vàng Mười

Hai hôm sau Chu Minh thấy Ngải Đông Đông vẫn chưa có động tĩnh gì, tưởng nó quên rồi nên lại sang hỏi: “Con vẫn chưa chuẩn bị gì à?”

“Con chưa nghĩ ra nên tặng gì cho ba nuôi.” Ngải Đông Đông đáp: “Sinh nhật mà tổ chức không khéo thì thà đừng làm còn hơn, từ từ để con nghĩ kĩ đã.”

“Còn có mấy hôm, con để ý nhé.” Chu Minh dặn rồi lại móc mấy trăm đồng ra định dúi cho nó, Ngải Đông Đông vội xua tay: “Con còn nhiều tiền để dành lắm, không cần đâu chú ơi.”

“Cứ cầm đi.” Chu Minh gấp tiền lại nhét vào túi nó. Ngải Đông Đông cười bảo: “Cảm ơn chú hai ạ.”

Chu Minh vỗ vai nó, bảo: “Nghĩ đi nhé, cần gì thì cứ bảo chứ.”

Ngải Đông Đông đạp xe thơ thẩn vào phố, nghĩ bụng đi xem có gặp món gì hay hay để mua làm quà cho Chu Cương. Kết quả là lại bắt gặp Trịnh Dung, nó thấy thằng chả đang cặp kè với một gã lạ hoắc.

Ngải Đông Đông thì sẵn tính tò mò, nó lén bám theo hai người đó. Cuối cùng nó thấy họ đi tuốt ra ngoại ô, Ngải Đông Đông nghĩ bụng thằng cha kia chắc hẳn là bồ mới của Trịnh Dung rồi. Nhác trông từ xa cũng thấy dáng dấp giống Chu Cương, đúng thể loại Trịnh Dung thích.

Quả là cái thứ thói hư khó chừa!

Càng bám theo nó lại càng thấy kích động, tin chắc mình đã đoán đúng. Hai người kia chui vào một xó hoang vắng dưới một gầm cầu, Ngải Đông Đông quẳng tạm xe xuống vệ đường, rón rén chạy lại núp vào một gốc cây to gần đó để theo dõi.

Úi chà chà, cảnh tượng được chiêm ngưỡng làm nó giật hết cả mình, Trịnh Dung với thằng cha kia đang quắp nhau và…

Giữa ban ngày ban mặt, trời ơi là trời!

Ngải Đông Đông nhìn mà nóng cả mặt, không ngờ Trịnh Dung coi vậy mà thoáng quá chừng. Ai đời ở ngoài đường mà rên la inh ỏi, không sợ người ta đi qua nghe thấy hay gì!

Nó rụt cổ lại, nấp sau gốc cây không biết bao lâu, đến khi thò cổ lén nhìn ra thì thấy hai người đó đã xong việc, đang xốc lại lưng quần. Từ đầu đến cuối coi bộ chưa ai cởi áo ra.

Trịnh Dung được “tưới tắm” một phen lúc này mặt mũi hồng hào phơi phới, gã cười nói rất tí tởn với thằng cha kia. Ngải Đông Đông nghĩ bụng Trịnh Dung này đúng là cái thứ động cỡn, yêu đương thì về nhà hay đưa nhau vào nhà nghỉ chứ, sao mà đói khát đến mức húp nhau giữa nơi đồng không mông quạnh vậy?

Nhưng liền sau đó nó đã biết tại sao, hai người kia đi ra đến đường cái là bắt tay rồi mỗi người một ngả luôn. Từ cái bắt tay “hữu nghị” ấy Ngải Đông Đông hiểu ngay sự tình, thì ra Trịnh Dung chơi qua đường ạ, thằng cha kia rõ ràng là người lạ, không biết gã lượm được ở xó nào.

Hiểu ra rồi Ngải Đông Đông lại thấy bùi ngùi. Không biết Trịnh Dung lúc trước cũng vậy hay từ khi bị Chu Cương từ chối mới thành ra sa đọa thế này.

Nếu là trường hợp sau thì nó cũng hơi áy náy thật. Nó thở dài đánh thượt, không biết nên vui hay nên buồn. Trịnh Dung như bây giờ thì đảm bảo là Chu Cương ghét nhất rồi.

Gặp Trịnh Dung làm nó chợt nhớ đến một người nữa, Trần Hổ.

Trần Hổ vẫn nhiệt tình theo đuổi nó như trước, cứ ba bữa gã lại mò đến nhà tìm nó. Mà gã cũng biết ý, toàn lựa lúc Chu Cương đi vắng mới sang. Ngải Đông Đông đã nói hết nước hết cái Trần Hổ vẫn không hề lung lay, gã còn đáp rất hùng hồn rằng: “Mày từ chối là việc của mày, anh cưa mày là việc của anh, việc ai nấy làm đừng có tài lanh!”

Ngải Đông Đông nghe câu này đã thấy kỳ kỳ nhưng bảo cãi thì chịu không cãi được. Thế là nó cũng hơi rầu lòng. Nhiều khi ngẫm lại con người Trần Hổ ngoại trừ cái tật ương bướng thì cũng tử tế quá mà.

Không ngờ chuyện Trần Hổ đến tìm nó vẫn bị Chu Cương biết, cũng phải thôi, nhà họ Chu gần chục người ở nhà cả ngày Trần Hổ dăm bữa lại mò sang kiểu gì chẳng đến tai Chu Cương.

“Dạo này Trần Hổ hay đến tìm mày à?”

“Ơ… hay đâu… tuần độ một lần thôi ạ…”

“Thế mà còn bảo không hay?” Chu Cương nghiêm mặt hỏi tiếp: “Mày không đi đâu với nó đấy chứ?”

Ngải Đông Đông lắc đầu: “Hồi đầu con cũng thấy tội tội ảnh nhưng lập trường của con chuẩn lắm nha. Con biết cứ ỡm ờ chỉ dở thêm cho cả hai đứa nên con thể hiện thái độ rõ ràng lắm. Lần nào gặp con cũng bảo ảnh đừng đến nữa nhưng ảnh cứ mặt dày thế thì con biết làm thế nào?”

“Nó thì làm sao mà phải tội, biết thừa mày không thích còn cố sán vào. Đấy gọi là mặt dày, không biết tự lượng sức mình hiểu chưa?”

Ngải Đông Đông gượng cười: “Ai lại nói thế, ba quên à, hồi xưa ba con mình cũng là con mặt dày bám theo ba đấy thôi…”

Chu Cương giật giật môi rồi bật cười: “Ba với mày không phải thế, ba mà không có ý thì mày tưởng mày đâm đầu vào thôi mà được à? Thế sao Trịnh Dung với Khải Tử cũng bám dai như đỉa mà ba mày không đổ chúng nó?”

Ngải Đông Đông nghĩ nghĩ một hồi thấy cũng có lý, thế là nó cười toe toét, hỏi vặn lại: “Ý ba là hai ba con mình từ đầu không phải mình con đơn phương hả?”

“Ba định thử xem mày có chiêu trò gì thôi, ai dè thằng ranh con này mày cũng ghê gớm lắm… sơ ý một tí đã bị mày cho đo ván.” Chu Cương cười cười, nói tiếp: “Nhiều khi ba ngẫm lại quan hệ của chúng ta từ lúc đầu đến bây giờ…”

Chu Cương nheo nheo mắt ngắm Ngải Đông Đông, giọng hết sức trìu mến: “Nhìn lại hồi đó có lẽ là ba dụ dỗ mày chứ chẳng phải mày dụ dỗ ba đâu. Mày là đứa con nít mười mấy tuổi, giở hết mánh lới cũng chỉ đến thế. Còn ba là thằng đàn ông trưởng thành, lúc đầu còn ra vẻ quân tử mà được mấy bữa đã bất chấp thả phanh cho ham muốn, ngẫm lại lắm lúc cũng rợn người…”

Ngải Đông Đông vốn đang cao hứng giỡn hớt, nghe gã nói vậy tự dưng nó cũng trầm lại. Chu Cương lại tiếp: “Ba thấy có lỗi với mày, chỉ sợ đến ngày nào đó mày nhìn lại rồi nghĩ lúc đó mình trẻ người non dạ. Ba sống qua tuổi mày rồi, ba biết con trai tầm như mày dễ thay đổi lắm. Sau này mày lên đại học, ra đời mày sẽ gặp nhiều người tài giỏi, mày đến những thành phố xa hoa giàu có, lúc ấy không biết mày có còn đắm đuối với ba như bây giờ không? Còn ba thì… mày si mê ba thế này… ba yêu lắm.”

Ngải Đông Đông im lặng cúi đầu, nghĩ nghĩ một lúc nó giơ tay nắm tay Chu Cương, Chu Cương nắm lại tay nó, nặn nặn mấy đầu ngón tay Ngải Đông Đông.

“Ngày nào đó nếu mày hối hận thì phải nói cho ba biết, ba sẽ cho mày toại nguyện.”

“Ba nỡ để con đi mất hay sao?” Ngải Đông Đông ngẩng lên nhìn gã chăm chăm, mắt nó lấp lánh.

Chu Cương nhếch mép cười, hàng mi gã hấp háy: “Không biết được, Chu Cương này xưa nay ích kỷ lắm.”

Thật sự Chu Cương là một kẻ rất ích kỷ, bằng không gã đã chẳng đi đến hôm nay với nó. Con đường trước mắt họ còn rất nhiều thử thách, có lẽ chính sự ích kỷ sẽ làm động lực cho họ gắng sức vượt qua tất cả. Phàm là con người càng phấn đấu vì bản thân sẽ càng kiên cường dũng mãnh. Trên đời này tình yêu sâu xa nhất, bền vững nhất một người có thể dành cho người khác đều bắt nguồn từ lòng yêu chính mình, yêu vì cảm thấy hạnh phúc khi yêu, đó là cái nhu cầu ích kỷ thuộc về bản chất, bởi lẽ ấy nó mới vĩnh hằng.

Ngải Đông Đông suy nghĩ suốt mấy ngày, cuối cùng nó cũng quyết định được món quà sinh nhật cho Chu Cương.

Ấy thế mà đến hôm sinh nhật Chu Cương cứ như chẳng nhớ gì cả, gã ở lì ngoài tiệm sửa xe cả ngày. Ngải Đông Đông ngồi nhà đợi mãi chẳng thấy gã về, nó đành xách xe đạp định ra tiệm tìm gã.

Chu Minh thấy nó ra cửa thì hỏi: “Con nghĩ ra chúc mừng sinh nhật anh cả thế nào chưa?”

Ngải Đông Đông gật đầu: “Nhưng mà phải bí mật ạ!”

Nói xong Ngải Đông Đông cười khì nhảy lên xe đạp đi, Thụy Linh thấy nó đi xa xa rồi mới bảo: “Sinh nhật anh cả sao anh không tổ chức mà bắt Đông Đông làm? Như thế coi sao được?”

Chu Minh lắc đầu: “Anh cả đối với Đông Đông khác lắm, ảnh thương nó thật lòng đấy. Nhiều khi anh thấy ảnh thương quá lố ấy chứ. Đông Đông làm sinh nhật cho ảnh chắc chắn ảnh sẽ vừa ý.”

Thụy Linh nghiêng đầu nhìn theo bóng Ngải Đông Đông đạp xe ở tít xa rồi dần dần biến vào ánh nắng chiều vàng ruộm, sức sống thanh xuân sôi nổi quả là làm lòng người bồi hồi thổn thức.

“Ba nuôi ơi, mấy giờ rồi mà ba vẫn chưa xong à?”

Chu Cương trượt người ra khỏi gầm xe, chống hai bàn tay lem luốc dầu máy xuống sàn. Ngải Đông Đông đang đứng tì vào xe đạp nhìn gã.

“Đến đấy à? Đợi tí, ba sắp xong rồi.”

Cái “sắp” của gã là tuốt đến lúc trời tối mịt. Ngải Đông Đông nằm bò trên ghi-đông, thở ngắn than dài hỏi: “Ba nuôi ơi… xong chưa?”

“Đợi tí, đợi tí nữa thôi.”

Thợ trong tiệm bấy giờ đã về hết, Ngải Đông Đông leo xuống xe, lếch thếch đến ngồi xổm xuống cạnh Chu Cương. Ngắm Chu Cương một hồi tự dưng nó thấy lòng bâng khuâng, nhớ lại lần đầu đến tiệm với Chu Cương nó cũng nhân lúc gã nằm sửa xe thế này để lén săm soi cơ thể gã.

Lát sau Chu Cương chui ra, cởi bộ đồ lao động đầy dầu máy rồi hỏi: “Sao tự dưng lại ra đây?”

“Ở nhà chán chẳng có gì làm, con ra đây kiếm ba.” Ngải Đông Đông đứng dậy, ngồi xổm lâu quá làm nó tê hết cả chân: “Về được chưa ba?”

Chu Cương cười đáp: “Về thôi.”

Hai người đi ra, khóa cửa tiệm lại. Chu Cương không lái ô tô nên cả hai cuốc bộ về, một người dắt xe, một người đi bên cạnh.

“Ba đói không?” Ngải Đông Đông hỏi rồi chìa tay ra. Chu Cương thấy trong tay nó có hai cái kẹo. Chỉ là loại kẹo bình thường một đồng mua được mấy cái nhưng lại làm Chu Cương nhớ món quà đầu tiên Ngải Đông Đông tặng gã cũng là mấy cái kẹo thế này. Với riêng họ mà nói hóa ra kẹo cũng có ý nghĩa đặc biệt lắm.

“Ki thế, mỗi hai cái thôi à?”

“Có đôi có cặp mà lị.” Ngải Đông Đông mỉm cười: “Kẹo sữa con thỏ nhá.”

Chu Cương bóc một cái ăn rồi bóc nốt cái kia nhét vào miệng Ngải Đông Đông.

Vừa nhấm nháp gã vừa gật gù: “Ngọt thật.”

Ngải Đông Đông tủm tỉm cười rồi thở hắt ra, “Bữa nay trời đẹp ghê, ba coi kìa bao nhiêu là sao.”

Chu Cương ngửa đầu nhìn trời rồi quay sang hỏi Ngải Đông Đông: “Ngắm sao thôi à? Không còn gì muốn nói với ba à?”

Ngải Đông Đông sải bước đi lên vượt qua đầu xe đạp: “Nói gì nữa?”

“Bữa nay sinh nhật ba.” Chu Cương lầm bầm.

“Ờ.”

“Ờ?”

“Chúc mừng sinh nhật.”

“Thế thôi à?”



“Hết thật rồi đấy?” Chu Cương cau có: “Làm ba mất công hy vọng, cố tình nấn ná ở tiệm là để đợi mày thể hiện đấy con ạ. Con dê con này, mày chỉ bắng nhắng là giỏi.”

Đột nhiên Ngải Đông Đông đứng lại, ngoảnh đầu cười nói: “Quà của con đặc biệt lắm, chẳng biết ba có thích không thôi.”

Bấy giờ mặt Chu Cương mới tươi tỉnh lên, Ngải Đông Đông bước tới sát bên gã rồi kiễng chân ghé tai gã thì thầm một câu. Nói xong nó giật luôn ghi-đông, nhảy phóc lên xe rồi co cẳng đạp đi, vừa đạp vừa cười khanh khách: “Ngượng chết ngượng chết! Ha ha ha ha!”

Chu Cương thì đã nóng bừng cả người, gã hấp tấp đuổi theo: “Gọi lại lần nữa đi, ba chưa nghe rõ!”

“Đông Đông!”

“Bảo bối, gọi lần nữa đi…”

Vừa lúc dãy đèn đường bật sáng, con phố được soi tỏ dưới ánh đèn vàng cam đầm ấm. Bọn họ là hai con người bình thường nhất trong cuộc sống, và cùng ôm ấp một tình yêu thật là giản dị, đơn sơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui