“The dumber people think you are, the most surprised they’re going to be when you kill them.” ― William Clayton.
Đôi mắt trên đầu lâu trợn trừng như đang lặng lẽ chất vấn: “Cớ gì lại muốn giết tôi?”
Khi Bruce tỉnh lại, mồ hôi đổ đầm đìa người, nhớ lại cảnh làm tình máu tanh mà anh muốn nôn, nhưng không còn gì để nôn cả.
Anh cưỡng hiếp người phụ nữ đó, còn hại chết cô ấy.
Đây là hành động tàn ác nhất.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện khi đó hạ thể của mình vẫn nối liền với âm đ*o của cô, anh khó chịu cực kỳ.
Trải qua đêm điên cuồng như vậy, bảo anh làm tình với phụ nữ thế nào đây? Thậm chí anh còn có cảm giác rằng sau này mình sẽ không bao giờ cương với nữ được nữa…
Linh hồn của anh cũng bắt đầu vặn vẹo.
Ban đầu anh chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi địa phương quỷ quái này, nhưng bây giờ trong đầu lại sục sôi suy nghĩ muốn giết chết gã đó.
Những câu chuyện nạn nhân phải lòng bọn cướp khi bị bắt cóc anh từng nghe không ít, nhưng anh nghĩ những người ấy trong lúc bị giày vò thì tinh thần đã bất ổn mất rồi.
Lắm lúc anh nghĩ mình cũng sắp suy sụp.
Căn phòng lần này lại bị khóa cửa?
Bruce nhìn cánh cửa, nếu gã bước vào anh sẽ kẹp chặt cổ họng gã.
Giờ đây anh không sợ kết quả nếu thất bại.
Dù có bị giết thì cũng phải khiến gã ta ăn trái đắng.
Đột nhiên, Bruce thấy hình dạng của ánh sáng lọt qua khe cửa hơi lạ.
Dưới khe cửa có một chiếc chìa khóa!
Anh bước lên cầu thang dọc theo tầng hầm, phát hiện mình đang ở nhà bếp, nhưng không có dấu vết của sự sống.
Mỗi một ngăn tủ đều trống không, mạng nhện phủ kín nhà.
Thứ duy nhất không phù hợp với căn nhà bếp màu xám là chiếc máy cưa còn nhiễu máu trên bàn.
Gã điên đâu?! Ra ngoài rồi à?!
Một giọng nói gào lên trong lòng.
Mày ngu hả? Đừng có quan tâm đến hắn, nhanh chân chạy trốn đi! Tố cáo hắn với cảnh sát!
Thật ra Bruce rất sợ, có thể chống chịu đến hiện tại hoàn toàn là nhờ vào tính kiêu căng ngạo mạn.
Không đúng, chỉ có kẻ nhu nhược mới sẽ trốn chạy như thế này!
Nếu không giết chết gã ta thì cả đời này anh sẽ sống sợ hãi trong bóng tối, sợ gã bất ngờ xuất hiện từ dưới gầm giường, bị gã kéo vào ngục tù hắc ám chật hẹp, bị gã hết lần này đến lần khác xâm phạm…
Anh là Bruce Walter.
Là Bruce Walter không sợ trời không sợ đất kia mà.
Ngay khi căng thẳng tột độ anh nghe thấy âm thanh yếu ớt phát ra.
Tiếng kêu thảm thiết dẫn dắt anh, anh bước chầm chậm về phía đó, còng tay và xích chân đều không phát ra tiếng kim loại va đập.
Dưới ánh đèn hiu hắt, Bruce mơ hồ nhìn thấy tình huống trong phòng khách.
Trước ti vi, một cô gái tóc vàng bị trói trên cái ghế gỗ, cô ấy đau đớn gào thét, miệng không ngừng chảy máu, đầu lưỡi bị cắt đứt, dưới mặt đất là một bãi máu đỏ sẫm.
Nhìn lượng máu kinh khủng ấy, Bruce biết dù cho bây giờ đưa cô ấy vào bệnh viện thì chắc chắn cũng không qua khỏi.
Một người khác hình như cũng bị trói vào ghế.
Vì góc chết nên anh chỉ nhìn thấy đôi chân, là đàn ông.
Còn một người ngồi trên sofa, tóc giả đỏ rực chói mắt, nhìn bóng lưng xem ra không hề phòng bị.
Dường như gã đang hưởng thụ quan sát khung cảnh truyền hình thực tế.
Phải, niềm vui của gã được xây dựng trên nỗi đau của người khác.
Bruce nín thở, lòng bàn tay túa mồ hôi.
Áp lực giết người đè nặng làm anh gần như không xách nổi máy cưa.
Mày cần phải tự tay báo thù…
Nhưng nghĩ đến các kiểu ngược đãi, tia lý trí cuối cùng của Bruce rốt cuộc đứt đoạn.
Anh muốn đích thân kết liễu tên ác ma này!
Bruce phóng đến ấn công tắc, chém về phía cổ của gã!
Giây khắc đó cứ như pha hành động trong phim điện ảnh, tất cả hình ảnh đều được chiếu chậm.
Răng cưa xoay vòng tốc độ cao xẹt qua cái áo màu đen, bộ phận cơ thịt màu đỏ hồng…
Đầu của gã lăn xuống đất, máu tươi phun trào như thác chảy…
Người đàn ông anh vẫn nghĩ là ma quỷ hóa ra yếu ớt như thế… Suy cho cùng cũng chỉ là con người…
Bruce sờ máu tươi vấy lên má mình.
Ngoài ý muốn, máu của tên sát nhân máu lạnh cực kỳ ấm áp.
Cứ thế, anh thất thần nhìn chằm chằm vào thi thể không đầu trên sofa, nhưng sực nhớ đến cô gái, quay đầu thì nhận ra cô ấy đã chết gục vì bị mất quá nhiều máu.
Bruce bất đắc dĩ thở dài, anh định thả nạn nhân còn lại nhưng khi quay người thì phát hiện nạn nhân bị trói trên sofa là người quen.
“Oostende?!” Bruce lập tức bỏ máy cưa xuống, xông lên mở vải bố trong miệng hắn và dây thừng trói vào ghế.
“…Bruce, cậu không bị gì tốt quá rồi.” Có được sự tự do, Oostende không kịp nhớ đến vết máu trên người Bruce, hắn ôm chầm lấy anh.
Ban đầu ngửi thấy hơi thở đàn ông, Bruce hơi cứng còng người nhưng nghĩ đến hắn là bạn của anh thì ấm lòng, không đẩy hắn ra.
“Sao cậu lại ở chỗ này?”
“Mình với Edward nhận được mail của người ký tên là Gã Hề Cuồng Dại.
Trong mail nói nếu muốn dẫn cậu về thì chúng mình phải đến đây.
Mình vừa đi vào phòng thì bị người đánh ngất.”
“Vậy Edward đâu?!” Ngữ điệu của Bruce kinh hoảng, anh rất sợ bạn tốt gặp phải điều bất trắc.
“Mình cũng không biết cậu ta đi đâu…”
Bruce vội vàng thoát khỏi ôm ấp của Oostende, anh không ngừng tìm kiếm trong ngôi nhà bị bỏ hoang, gọi tên của bạn.
Nhưng căn nhà cũ chỉ có hai tầng, anh đều đã lục tìm kỹ từng phòng vẫn không thấy Edward Raven đâu.
Cuối cùng không thể làm gì ngoài tức nổ phổi quay lại phòng khách.
“Bình tĩnh! Có thể cậu ta không bị sao…”
“Đều do gã điên này hại!” Bruce nổi giận trừng mắt nhìn đầu lâu gã hề dưới sàn.
Anh chợt kéo cái mặt nạ hề buồn nôn đó xuống.
“Không thể nào!!!”
Gương mặt bại lộ trong không khí đẹp trai trẻ trung, ngũ quan đoan chính, mí mắt khép chặt, vẻ mặt khoan thai như đang đánh một giấc mộng ngọt ngào.
Chủ nhân của gương mặt ấy chính là bạn thân của anh, Edward Raven.
“Cậu ấy chính là gã điên bắt cóc, thương tổn, xâm phạm mình ư? Ông trời đang kể chuyện cười gì thế này! Gã điên chính là Edward, Edward chính là gã điên… Không thể nào… Cậu ấy sẽ không làm tổn thương mình…” Gương mặt tuấn tú của Bruce thống khổ vặn vẹo, cộng thêm dòng máu trông càng trở nên dữ tợn.
Anh ôm đầu rên rỉ ngắt quãng, như muốn trốn tránh sự thật đẫm máu.
“…Mình giết Edward, sao lại thế… Mình giết người bạn thân nhất…” Từ cấp ba đến nay, bọn họ luôn có nhau, còn được người ta gọi là “Sinh đôi cũng không thân mật đến vậy.” Mặc dù bình thường Edward nhìn phong lưu ngỗ ngược nhưng xưa giờ chưa từng phản bội anh… Anh luôn nghĩ rằng dù cả thế giới đối địch với anh thì y chắc chắn vẫn sẽ ở bên anh.
“Bình tĩnh đi, cậu không giết cậu ta thì sẽ bị giết.
Thậm chí mình cũng sẽ bị giết.”
Năm lớp 11, bạn gái của y dây dưa với Bruce, sau đó cô ta còn trách móc ngược ngạo là do Bruce trêu ghẹo mình.
Bruce xem thường thanh minh thanh nga, nhưng Edward lại mắng cô ấy ngay tại chỗ, trực tiếp chia tay với cô.
Bruce cười hỏi y, “Đó không phải cô gái cậu bỏ ra ba tháng mới theo đuổi được sao? Sao lại chia tay vậy?”, “Hừ, mới ba tháng, còn mình bỏ ra một năm mới có thể làm quen với đại gia khó hầu hạ cậu đó.”
Dù phụ nữ bên cạnh hai người thay đổi không ngừng, trước giờ Bruce vẫn thấy không có bất kỳ cô gái nào quan trọng như y.
…Có lẽ anh đã lờ mờ ý thức được tình cảm cấm kỵ nhưng anh luôn quá kiêu ngạo, dĩ nhiên anh cũng nghĩ rằng người anh em tốt sẽ không bao giờ bỏ rơi mình.
Vì sao Edward lại tổn thương anh…
Anh thật sự nhìn lầm y rồi sao?
“Ha… Xem ra mình sắp phải vào tù… Hi vọng thiết bị trong ngục tù hiện giờ không quá kém…” Trong con ngươi màu nâu tràn ngập sương mù.
“Cậu nói bậy gì đó?”
“Nhưng… nhưng…” Bruce nói năng lộn xộn, “Mình đã giết người…”
Oostende nhặt máy cưa lên, ấn công tắc hung hăng bổ xuống thi thể, máu bắn tung tóe lên người hắn.
“Cậu làm gì vậy?”
“Edward là do mình giết!” Oostende kiên định nói, “Nghe chưa? Cậu ta là do mình giết, nếu sau này có chuyện gì, mình cũng sẽ không khai cậu.”
“Nhưng nếu cảnh sát điều tra được…”
“Mọi người đều nghĩ rằng cậu đang ở Châu Âu, trừ mình ra không một ai biết cậu có liên quan đến chuyện này.”
“Oostende… Vì sao cậu làm nhiều chuyện cho mình đến vậy?”
Có lẽ Bruce biết Oostende có tình cảm với mình, anh cũng hết sức hưởng thụ sự sùng bái mà hắn dành cho anh, nhưng trong mắt anh, anh sẽ không xem trọng hắn…
“Bruce, Bruce, Bruce của mình… Bằng sự thông minh và trí tuệ của cậu, cậu còn không nhìn thấu ư?”
Lửa tình trong mắt người đàn ông làm Bruce khó chịu quay đầu đi, nhưng Oostende không buông tha anh.
“Mình vẫn luôn yêu cậu tha thiết.” Lời tỏ tình chấn động đả kích vào tim Bruce, “…Chắc Edward cũng thế, vì vậy cậu ta mới muốn thừa cơ hội giải quyết mình.”
“…Thật đáng tiếc, mình không còn hoàn mỹ nguyên vẹn.
Mình là kẻ mang tội giết người, còn là nạn nhân bị cưỡng hiếp.
Cậu có thể rút lại sự thần tượng cuồng nhiệt, chuyển nó sang ngôi sao nữ nào đó đi.”
“Suỵt, đừng nói vậy, một Bruce luôn tự tin ngất trời đâu mất rồi.” Oostende nhẹ nhàng ấn tay lên bờ môi duyên dáng của Bruce, “Trong tim mình, cậu vĩnh viễn đẹp nhất mạnh nhất.
Từ ngày đầu tiên nhìn thấy cậu, trái tim luôn gây rối không an phận của mình trở nên bình tĩnh lạ thường, vì mình biết mình đã tìm ra vị thần cho riêng mình rồi.”
Đôi mắt đen thẳm luôn luôn lạnh lẽo của Oostende toát ra tình yêu say đắm.
Lần đầu tiên, Bruce cảm thấy hóa ra Oostende đẹp đến vậy.
Anh mơ màng, Oostende phủ môi lên môi anh, may mà Oostende không xâm nhập đầu lưỡi vào quá sâu mà chỉ hôn khẽ xong rời đi.
“Xin lỗi, mình không nên lợi dụng cậu vào lúc cậu yếu đuối nhất…” Bruce thậm chí nhìn thấy tai hắn đỏ ửng.
“…Đây mới gọi là lợi dụng…”
Dứt lời, Bruce chủ động hôn lên đôi môi đang lải nhải của hắn.
Oostende đào một cái hố ở sau nhà gỗ, vứt thi thể xuống đó.
Bruce đứng một bên quan sát, trong mắt tràn ngập tâm tình phức tạp.
Ngay lúc bùn đất che lấp hoàn toàn đầu của gã hề, “Chúng ta về nhà thôi!”, Oostende ôm lấy Bruce.
Là một người đàn ông, bị ôm kiểu công chúa làm Bruce khó chịu, nhưng cảm giác được hắn ôm thật sự rất yên tâm, với lại sau khi trải qua nhiều tai họa, anh không còn bao nhiêu sức lực nên không giãy giụa.
Khi anh được ôm vào ghế phó lái thì mới tin chắc rằng ác mộng đã kết thúc.
Từ gương chiếu hậu, Bruce nhìn ngôi nhà giam kinh hoàng, anh cứng người, bàn tay ấm áp của Oostende lập tức cầm chặt đôi tay lạnh lẽo của anh, cho anh một nụ cười dịu dàng.
Có thể sau này mình vẫn sẽ sợ hãi.
Nhưng chỉ cần có cậu ấy bên cạnh thì một ngày nào đó, mình sẽ vượt qua được. Bruce thầm nghĩ.
Tiếp theo, Bruce an lành rơi vào giấc mộng đẹp.
Hoàn.
– – – – – – – – – – – – –.