Ngụy Nhiêu liền biết vị biểu ca này không có khả năng để ba tỷ muội các nàng đơn độc ra cửa, kêu Hoắc Anh đi tiền viện chờ một lát, nàng cũng phải đi thay quần áo.
Hoắc Anh xoay người hướng phía trước đi, sờ sờ túi tiền bên hông, bên trong có ngân phiếu có bạc vụn, hẳn là đủ dùng, không cần lại kéo gã sai vặt đi lấy.
“Biểu thiếu gia muốn ra cửa sao?” Nhìn thấy một thân lam bào, Lý công công cố ý lại đây dò hỏi.
Hoắc Anh cười cười, thần sắc như thường: “Cảnh tuyết tháng ba khó có được, ta bồi các cô nương đi ra ngoài đi dạo.
”Lý công công đã hiểu, chỉ cần Tứ cô nương tới Nhàn trang, hoặc đi dắt ngựa rong ruổi hoặc đi đạp thanh hoặc đi săn thú, tóm lại sẽ không thành thành thật thật ở trong Nhàn trang.
“Nhị cô nương, Tứ cô nương khẳng định muốn cưỡi ngựa, biểu thiếu gia cùng biểu cô nương muốn an bài như thế nào?” Lý công công khách khí hỏi.
Hoắc Anh lộ vẻ mặt kinh ngạc, hai vị biểu muội thế nhưng đều biết cưỡi ngựa?Bất quá, hắn từ trên mặt Lý công công có được đáp án.
“Đều chuẩn bị ngựa đi.
” Hoắc Anh nói, muội muội hắn Hoắc Lâm, đồng dạng biết cưỡi ngựa.
Lý công công đi an bài, hoắc đợi một lát, nhìn thấy Chu Tuệ Châu, Hoắc Lâm cùng nhau mà đi đến, hai cái tiểu cô nương quả nhiên đều đã thay nam trang, chỉ là cô nương chính là cô nương, mặt mày nhu mỹ tươi đẹp, vóc người tinh tế nhỏ xinh, căn bản không lừa được người, đổi trang phục phần nhiều vẫn là vì tiện hành động thôi.
“Như thế nào, còn muốn săn thú?” Hoắc Anh nhìn hai nữ tử trên vai mang túi mũi tên hỏi.
Chu Tuệ Châu cười nói: “Kia là đương nhiên, trên nền tuyết tất cả đều là dấu chân con thỏ, chúng ta chỉ cần đi theo dấu chân, khẳng định có thể bắt được thỏ con.
”Đang nói chuyện, Ngụy Nhiêu cũng tới.
Hoắc Anh ngẩng đầu, vừa thấy, tầm mắt hắn lại khó từ trên người Ngụy Nhiêu dời đi.
Ngụy Nhiêu thế nhưng mặc một thân màu đỏ rực, eo đeo bội kiếm, chân đi ủng đen, đai lưng màu đen được khảm đá quý, phác họa ra một cái eo nhỏ đủ một đôi tay nắm.
Trên đầu nàng đội mũ của nam tử, trên mũ khảm một viên trân châu lớn như quả vải, dưới ánh mặt trời lập loè trơn bóng phát sáng.
Một thân trang điểm như vậy đã thật là đoạt hết ánh mắt, nhưng cùng gương mặt tiên tư ngọc sắc của Ngụy Nhiêu kia, lập tức thành lá xanh phụ trợ cho hoa hồng.
Mày đẹp, con mắt sáng, da trắng tuyết, môi đỏ, giả thành nam trang, đi đường thế nhưng cũng không có rụt rè co rúm của nữ tử, anh tư táp sảng, phong độ nhẹ nhàng.
Đối mặt với Ngụy Nhiêu như vậy, Ngụy Nhiêu càng đi càng gần, tươi cười cũng càng ngày càng lóa mắt, đáy lòng Hoắc Anh thế nhưng dâng lên một tia tự biết xấu hổ.
“Nhiêu tỷ tỷ, ngươi thật là sao vẫn đẹp mắt như vậy!”Trong khi Hoắc Anh ngơ ngẩn, Hoắc Lâm lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Nhiêu trang điểm kinh diễm như thế cũng chạy qua, vây quanh Ngụy Nhiêu nhìn cái không ngừng.
Ngụy Nhiêu trêu nàng: “Ai kêu ngươi đi cùng sai rồi người? Ngươi nếu theo ta về phòng ta, ta cũng trang điểm cho ngươi như vậy.
”Hoắc Lâm tự mình hiểu lấy, dù là cho nàng mặc xiêm y đồng dạng, nàng cũng mặc không ra phong thái của Nhiêu tỷ tỷ.
“Hảo, chúng ta xuất phát đi, ta biết một cái đường lên núi, bên kia ít người, tuyết hơn phân nửa còn không có bị người dẫm quá.
”Nhìn ra phương hướng Vân Vụ Sơn xa xa, Ngụy Nhiêu tâm thần kích động nói.
.