"Một khắc kia tựa như rơi xuống biển sâu, đất trời yên tĩnh, dưới lòng đất bị nguyền rủa chỉ còn lại hai người bọn họ đang ôm chặt lấy nhau."
Mơ hồ (tam)
Mọi người nhìn nhau, dưới ánh sáng của đăng phù, sắc mặt mọi người giống như tấm giấy màu vàng.
Vân Tri nói: "Đừng nói bậy, ở đây nhiều rắn yêu địa hỏa như thế, biết đâu là những xà vu kia dính chưởng cũng không chừng." Hắn vỗ vai Mộ Dung Tuyết, "Ngươi với người trong lòng của ngươi ở đây chờ đi, ta và tiểu sư thúc qua đó xem thử."
Mặt của Mộ Dung Tuyết và Ngu Sư Sư đồng loạt đỏ phừng, tuy trong động tối om nhưng cũng nhìn ra được sắc mặt hai người đỏ như nhỏ máu.
Mộ Dung Tuyết lắp bắp nói: "Vân Tri sư huynh, huynh huynh huynh huynh đừng có nói bậy nha."
"Được được được, là ta nói bậy, ngại quá hi hi." Vân Tri cười hì hì.
Mèo đen chui ra khỏi cổ áo Vân Tri, để lộ đôi mắt xanh lục như hai đốm ma trơi, nó nói: "Nếu là Nữ La thật thì hai ngươi định làm gì?"
Mọi người im lặng, không gian tĩnh mịch chỉ nghe thấy âm thanh của hồ nước xôn xao bên tai không dứt.
Thích Linh Xu trầm giọng nói: "Cái xác không hồn, không thể không trừ.
Ta sẽ tụng kinh siêu độ, cầu cho nàng an yên."
Dứt lời, y và Vân Tri cùng đi qua đó.
Cách vách đá càng lúc càng gần, hai người đều im lặng nín thở, e sợ sẽ quấy nhiễu thứ kia.
Người đầu to cứ đứng sau vách đá uốn éo dò nửa người ra, cũng không nhúc nhích, thẳng tắp như một cương thi.
Thích Linh Xu và Vân Tri nhìn nhau một cái, sau đó đi vòng sang bên cạnh.
Nơi này là một sơn động nhỏ, trên núi lửa tạc rất nhiều tượng thần Phục Hy giống nhau như đúc, vị trí rất cao, tất cả đều là nửa người, từ vách đá nghiêng nghiêng vươn ra trông như ló ra khỏi khe đá.
Đôi mắt hoàng kim hé mở, tựa hồ đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Bị những tượng thần đó nhìn chằm chặp ít nhiều gì cũng có hơi mất tự nhiên, Vân Tri không nhìn bọn họ nữa, đoạn thắp đăng phù đưa về phía người đầu to kia, ánh sáng đăng phù tỏa ra mới nhìn rõ bộ dạng của thứ đó.
Không phải Nữ La, thì ra là một xà vu đã chết.
Gáy của gã bị rắn yêu ký sinh nên tóc rụng gần hết, lộ ra da đầu căng đến mức gần như xuyên thấu.
Rắn yêu đã không còn nữa, có lẽ là sau khi ăn sạch sẽ óc của gã thì bỏ đi, để lại một cái xác đầu to rỗng ruột.
Xà vu này lõa thể với một chiếc đuôi rắn cứng cáp cuộn trên mặt đất, cùng với lớp vảy đen xù xì tỏa sáng lấp lánh như bôi sáp.
Vân Tri và Thích Linh Xu ngồi xổm xuống dùng vỏ kiếm chọc chọc thân thể gã, xem có rắn yêu nào còn sót lại hay không.
Nếu vẫn còn, thi thể này vẫn nên thiêu hủy thì tốt hơn.
Giơ đăng phù lên nhìn cả buổi, trong lòng Vân Tri luôn có một cảm giác không thoải mái.
Hắn nhíu mày quan sát hồi lâu, nhìn từ đuôi rắn đến khuôn mặt, bỗng dưng có gì đó xẹt qua trong đầu, hắn nói: "Tiểu sư thúc, có phải chúng ta từng gặp gã hay không?"
Thích Linh Xu nghe xong thì dùng vỏ kiếm nhấc cằm của xà vu kia lên, gật gù nói: "Đúng là rất quen."
"Hay là bức bích họa nào đó có vẽ mặt gã?" Mèo đen bò ra khỏi cổ tay áo Vân Tri.
"Không..." Vân Tri chậm rãi lắc đầu, đoạn nhìn chằm chằm xà vu kia không chớp mắt.
Gương mặt tái nhợt, vết hoen tử thi loang lổ, mặt mũi bị khuất trong bóng tối nom khủng khiếp khó tả.
Vân Tri từ từ suy nghĩ, sau đó kinh ngạc nói: "Mẹ nó, ta đã bảo gặp ở đâu rồi mà.
Gã là đệ tử Chung Cổ Sơn, thủ hạ của Ngu Lâm Tiên."
Lúc trước thần điện sụp đổ, mọi người đều rơi xuống dưới, có rất nhiều đệ tử không biết đã rơi ở nơi nào, giờ vất vả lắm mới gặp được một người, sao lại biến thành rắn mất rồi? Vân Tri và Thích Linh Xu nhìn nhau.
"Có lẽ cũng giống như xác ướp trong thần điện, bị xà vu tóm được nên chặt sống hai chân rồi may đuôi rắn vào." Mèo đen nói.
Sợ nhận nhầm người nên Vân Tri ló đầu qua định kêu bọn Ngu Sư Sư lại đây nhìn thử.
Dù sao cũng là đồng môn, nhất định là bọn họ sẽ nhận ra nhau.
Ai ngờ phía trước tối om, vắng vẻ yên tĩnh, nửa bóng người cũng không có.
Người đâu rồi?
Thích Linh Xu dang tay che chở cho Vân Tri, đồng thời giải phóng ma khí, chúng cuồn cuộn quanh người y như thủy triều dâng.
Y thấp giọng nói: "Có biến, từ giờ trở đi đừng rời xa ta quá ba bước."
"Yên tâm, một bước ta cũng không rời đâu." Vân Tri tiến tới một bước, dán sát vào cánh tay Thích Linh Xu.
Thích Linh Xu: "..."
Nếu so hai người này với nhau, vẫn là Thích Linh Xu đáng tin cậy hơn.
Mèo đen nhảy lên người Thích Linh Xu rồi chui vào cổ áo y.
Đây là kinh nghiệm đúc kết từ việc theo chân Phù Lam ngày xưa, đến chỗ nguy hiểm bốn bề thì cứ việc ôm đùi người lợi hại nhất là an toàn.
Hai người một mèo kiểm tra bên ngoài hang động, không có dấu vết đánh nhau, trong hồ ngầm cũng không có người.
Cho dù có đánh nhau đi nữa, bọn họ cách đó không xa thì không có khả năng không nghe thấy động tĩnh.
Vân Tri moi hết đăng phù ra thắp sáng để sơn động sáng sủa hơn.
Lúc này bọn họ mới thấy dấu chân trên mặt đất, không có đi ra, chỉ có tiến vào.
Vân Tri kinh ngạc nói: "Trời đất, hai người bọn họ tự nhiên biến mất hả?"
"Còn một tin xấu nữa," Sắc mặt Thích Linh Xu rất khó coi, "Cửa động biến mất rồi."
Vân Tri giật mình một cái, đoạn lần mò từ trên xuống dưới tìm vách động nhưng không thấy khe hẹp để đi ra ngoài.
Bên trong không có đường ra, bọn họ đã bị giam kín.
Kỳ lạ thật, hai tên kia biến mất thế nào nhỉ? Trong động này cũng không có trận pháp truyền tống, càng không có cơ quan ám đạo.
Bọn họ vừa vào động không lâu, dấu chân còn bị giới hạn, những nơi có dấu chân đều đã kiểm tra rồi, không hề phát hiện nơi nào bất thường cả.
Mi tâm Thích Linh Xu gần như khóa lại, ma khí vờn quanh thân, ấn tâm ma giữa trán tựa như một đóa hoa máu diễm lệ.
Chút sắc đỏ giữa hai hàng mày phối với làn da trắng sứ tô điểm thêm vẻ đẹp vốn có của y.
Nhưng Vân Tri nào có lòng dạ thưởng thức, rõ là tâm cảnh của tên này không ổn, bộ dạng trông khó chịu vô cùng.
Vân Tri vỗ vỗ vai y, nói: "Tiểu sư thúc, đừng sốt ruột."
Ma khí cắn nuốt máu thịt của người khác để tăng cường linh lực cho mình, kiểu tu luyện độc ác này tuy tiến cảnh rất nhanh, song lại từng bước đọa vào vực sâu.
Vân Tri cũng không đồng ý y dùng ma khí, nhưng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan thì không còn cách nào khác.
Vào thần điện chưa được bao lâu mà tà khí trên người y dày đặc như một đám mây đen.
Thích Linh Xu lắc đầu nói: "Không sao." Sau đó nói tiếp: "Dấu chân không đúng."
"Sao á?" Vân Tri hỏi.
"Hơn hai người." Thích Linh Xu dùng vỏ kiếm chỉ vào những dấu chân đó, "Đây là ngươi, đây là ta, Miêu gia vẫn luôn trên người chúng ta, không xuống đất nên không có dấu chân của nó.
Ngoại trừ chúng ta thì ở đây còn có dấu chân của bốn người."
"...!Không phải hơn hai người," Vân Tri đính chính, "Hai trong bốn cặp dấu chân này lặp lại là của Mộ Dung Tuyết và Ngu Sư Sư.
Bảo sao không hề có dấu chân rời khỏi động, đó là bởi vì hai tên này đi lui ra ngoài.
Cửa động biến mất sau khi bọn họ ra ngoài, nhốt chúng ta ở đây."
"Ừ," Thích Linh Xu chỉ vào hai cặp dấu chân trong đó, "Dấu chân rõ ràng, độ dài khoảng cách mỗi bước đều nhau.
Điều này chứng tỏ mỗi bước đi của bọn họ rất vững vàng, cứ mỗi một bước sẽ dừng lại một khoảng thời gian nhất định.
Bọn họ đi rất cẩn thận, không hề phát ra tiếng động gì.
Vì sao?"
"Đương nhiên là sợ kinh động đến chúng ta." Mèo đen hừ nói, "Theo như lão phu thấy, chúng ta bị đôi cẩu nam nữ kia chơi xỏ rồi.
Chắc là bọn chúng đã dùng thuật pháp tà môn gì đó đóng cửa động lại.
Tức chết lão phu rồi, uổng công chúng ta cưu mang bọn chúng, chúng lại lấy oán trả ơn!"
"Miêu gia, đừng có nghĩ xấu người ta như thế." Vân Tri vuốt lông cho nó, "Ta nghĩ đến một khả năng khác.
Có lẽ bọn họ đã nhìn thấy thứ gì đó, đoán rằng chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, dựa vào linh lực thấp kém của hai người bọn họ chỉ có thể lực bất tòng tâm, nên đành chạy trước đi tìm Hắc Tử cứu giúp."
"Rốt cuộc bọn họ đã thấy cái gì?" Thích Linh Xu thấp giọng hỏi.
Vân Tri hất hàm với thi thể xà vu kia, "Đương nhiên là quỷ xui xẻo chết trong động này rõ nhất rồi."
Quay lại trước mặt xác xà vu kia lần nữa, quầng sáng vàng nhạt của đăng phù bao trùm lấy khuôn mặt khiến cho mọi người trông như đeo một chiếc mặt nạ vàng.
Dưới mũi và khóe mắt đổ bóng mang đến một cảm giác âm u lạnh lẽo.
Vân Tri ngồi xổm xuống quan sát xác xà vu kia, muốn tìm manh mối nào đó.
Đột nhiên mí mắt giật mạnh một cái, Vân Tri phát hiện hông người này không có dấu vết may lại.
Nói cách khác, đuôi rắn này là mọc trực tiếp từ người gã.
Má nó, sao có thể chứ?
Vân Tri tưởng mình hoa mắt, bèn kê sát mặt vào nhìn cho kỹ.
Hắn cách xác xà vu quá gần, Thích Linh Xu thoáng cau mày, vừa định nhắc nhở thì thi thể xà vu tái nhợt trên mặt đất lồm cồm bò dậy, sau đó dán sát mặt vào mặt Vân Tri.
——
Một đường chạy nhanh, men theo khe núi băng bò lại lỗ thủng.
Nơi này bị Thích Ẩn đông thành đá, không khí lạnh đến nỗi có thể xuyên tim.
Nhưng Thích Ẩn rất vui, vì có Phù Lam bên cạnh.
Giữa thế giới nhỏ hẹp này chỉ có hai người bọn họ, Phù Lam ở phía trước, Thích Ẩn đi theo sau, tựa như hai chú ốc sên nho nhỏ đang cùng nhau bò trên con đường giữa khoảng trời hoang vắng.
"Là ba người, đồ ngu." Âm thanh của Bạch Lộc vang lên bên tai, "Có chuyện này tiểu gia phải nhắc nhở ngươi, từng thời từng khắc ngươi phải nhớ cho kỹ ngươi đang sống cùng một thân xác với ta, những chuyện ngươi làm tiểu gia đều thấy tất, suy nghĩ đen tối của ngươi tiểu gia cũng nghe được.
Đừng có mà tối ngày hết ôm ấp rồi lại ca ca iu đệ đệ iu với ca ca đầu đất kia của ngươi nữa, mắc ói gần chết!"
Bạch Lộc làm động tác nôn mửa.
"Ngươi im miệng, để ta tạm quên ngươi một lát có được không?" Thích Ẩn tức giận nói.
Giữa tâm hải mênh mông xanh thẫm, Bạch Lộc trợn mắt, sau đó xoay người lênh đênh trên sóng nước nhắm mắt đánh một giấc say sưa.
Bọn họ chiếu theo bản đồ của Mộ Dung Tuyết bò đến cửa động lăng mộ.
Phù chú của Ngu Sư Sư còn dán lung tung ở đằng kia, Thích Ẩn bóc tấm bùa vàng ra cẩn thận đưa vào trong.
Không gian nhỏ im ắng không một tiếng động, bóng tối bao trùm cỗ quan tài bằng vàng nọ, chẳng hiểu sao lại có một cảm giác đè nặng khó tả.
Thích Ẩn và Phù Lam cùng nhìn qua đó, Thích Ẩn bước tới vái chào quan tài vàng, sau đó nói từng chữ rõ ràng: "Vãn bối Thích Ẩn, nhận sự ủy thác của thần nữ Vân Mộng đến viếng thăm thần điện tìm kiếm bí thuật trường sinh, mong tiền bối chỉ đường."
Trong bóng tối, lặng im một lúc lâu sau mà vẫn không có âm thanh đáp lại.
Thích Ẩn làm khẩu hình với Phù Lam, "Cạy nắp quan tài xem thử nhé?"
Đao vàng sau thắt lưng chậm rãi ra khỏi vỏ, lộ ra lưỡi kiếm sáng bóng như thủy ngân.
Đúng lúc này, nắp quan tài vàng chậm rãi dịch chuyển để lộ một khe hở, một âm thanh già nua từ bên trong vọng ra.
"Đứa nhóc ở phía sau, qua đây."
Phù Lam nghe theo tiếng gọi bước qua, ngồi xổm xuống trước quan tài.
Y cụp mắt nhìn nửa gương mặt tiều tụy bên trong khe hở âm u, hốc mắt trũng sâu tối đen như mực không chút ánh sáng.
Ông lão có hai hốc mắt trống rỗng nhìn Phù Lam một lúc lâu, sau đó cười cười, rồi lại quay sang nói với Thích Ẩn: "Nhóc đầu bạc, cất đao vàng của ngươi vào đi.
Tuy ta là tội đồ, nhưng tốt xấu gì đạo hạnh cũng mấy ngàn năm, ngươi không so với ta được đâu." Nói đoạn, ông lại tiếp, "Các ngươi không tồi đấy, vào lâu vậy rồi mà vẫn chưa biến dị."
"Biến dị?" Thích Ẩn hỏi, "Ý tiền bối là sao?"
"Nhìn chân các ngươi đi."
Thích Ẩn và Phù Lam xốc ống quần lên thì nhất thời sửng sốt.
Dưới mắt cá chân bọn họ mọc đầy những mảnh vảy màu đen, trông như nấm da vừa mỏng vừa cứng.
Thích Ẩn cố gắng nhổ một miếng ra, lập tức đau nhói một phát.
"Cái quái gì vậy?"
"Đây là lời nguyền của thần ta." Ông lão hờ hững nói, "Những người đặt chân vào nơi này đều sẽ bị biến thành rắn đen, vĩnh viễn ở dưới lòng đất không thấy được ánh mặt trời.
Lời nguyền của Phục Hy? Thích Ẩn khiếp sợ, đại lão gia Phục Hy đây là có đam mê gì vậy, cô đơn trống trải quá nên muốn mọi người tới chơi với mình à?
"Vì bí thuật trường sinh sao?" Phù Lam nhẹ nhàng hỏi.
"Không sai," Ông lão nói, "Các ngươi gặp Vu Tức Minh rồi đúng không.
Gã là đại thần vu của chúng ta, uy nghiêm cao quý, ngay cả tranh vẽ Phục Hy trên bích họa cũng mô phỏng theo khuôn mặt gã.
Đáng tiếc gã đi lầm đường, vọng cầu bí thuật trường sinh, làm trái ý trời, chọc giận thần ta.
Đại thần nổi cơn thịnh nộ long trời lở đất.
Sau khi núi thiêng trải qua cơn địa chấn, thần điện Phục Hy bị chôn vùi trong lòng núi.
Tất cả thần vu đều bị nguyền rủa, biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ kia.
Đầu tiên là hai chân hóa thành đuôi rắn, sau đó mất đi khả năng ngôn ngữ, cuối cùng ngay cả thần trí cũng đánh mất.
Mà ta, vì cản trở Vu Tức Minh mà bị biếm thành tội đồ, lại thoát khỏi lời nguyền này."
Vu Tức Minh, hình như đã nghe tên này ở đâu rồi thì phải.
Cả buổi sau Thích Ẩn mới nhớ ra là thần nữ Vân Mộng đã nói cho hắn biết.
Nàng nói kẻ này có được bí thuật trường sinh, tự xưng là đại ân do đại thần Phục Hy ban tặng.
Hóa ra không phải ban ân, mà là bùa đòi mạng.
Thích Ẩn không biết nói gì cho phải, chỉ hỏi: "Lời nguyền này có thể giải không?"
"Không thể chống lại, không thể giải trừ." Ông lão nói, "Trừ phi ngươi trở thành tội đồ giống ta."
"Vậy ngài có cách nào có thể gặp đại thần Phục Hy không?"
Ông lão cười khẩy một tiếng, "Nom ngươi cũng cao ráo thế mà lại đần ghê.
Nếu ta có cách thì mắc gì phải ở trong quan tài vàng mấy ngàn năm nay chứ?"
Thích Ẩn: "..."
Phù Lam nói: "Không được mắng đệ đệ ta."
"Tuổi còn trẻ, hà tất phải chịu chết? Thôi được, để xem các ngươi có thể đi được bao xa." Ông lão đóng nắp quan tài lại, âm thanh lẩm bẩm từ bên trong truyền ra, "Muốn tìm bí thuật trường sinh thì phải đi xuống dưới, vào sâu tận bên trong.
Đến vực sâu tăm tối, nơi sâu nhất của Linh Sơn.
Nơi mà mọc đầy loài hoa chỉ cần gió thổi qua sẽ hóa thành tro bụi chính là nơi các ngươi muốn đến."
Thích Ẩn và Phù Lam cùng nhau lạy quan tài vàng, nắp quan tài kêu kèn kẹt chậm rãi khép lại, không gian nhỏ hẹp trở về sự yên tĩnh lạnh lẽo vốn có.
Thật ra ông lão này không tồi, đáng tiếc chưa kịp hỏi tên húy, sau này biết đâu có thể đốt chút giấy cho ông ấy.
Xem thái độ của ông thì cũng không phải người thích nói nhiều.
Không biết vì sao, Thích Ẩn vẫn luôn cảm thấy ông lão này có quen biết Phù Lam.
Loài hoa chỉ cần gió thổi qua sẽ hóa thành tro bụi trong lời ông ấy chẳng phải là hoa Phù Lam Bạch Lộc từng nhắc đến sao? Thích Ẩn nhớ Bạch Lộc có nói trên bầu trời trăng tròn có rất nhiều loại hoa này, nguyên do là vì nó chỉ sinh trưởng trong địa giới của thần linh nên được coi là biểu tượng của các vị thần.
Thậm chí thần vu Nam Cương còn xăm loại hoa thần này, biểu đạt tấm lòng song dâng hiến cho thần.
Rốt cuộc hoa thần Phù Lam có liên quan gì đến bí thuật trường sinh?
Bọn họ rời khỏi gian nhà nhỏ trong lăng mộ đi ra ngoài.
Ông lão kia không nói thì thôi, vừa nói xong thì Thích Ẩn cứ cảm giác mắt cá chân mình vừa tê vừa ngứa.
Hắn hỏi Bạch Lộc có cách nào giải trừ chú trớ không, Bạch Lộc liếc mắt khinh thường, tỏ vẻ đừng có mà hi vọng tiểu gia giúp cho.
Mụ nội nó, tên này suốt ngày cứ ngáy khò khò trong tâm hải của hắn, chẳng uy tín chút nào cả.
Phù Lam thấy hắn cau mày bèn hỏi: "Còn đau hả?"
Thích Ẩn sửng sốt, vừa định bảo không, lời nói đến miệng rồi lại vòng về: "Đau, chân đau, tim cũng đau."
Phù Lam ngây người một lát, đoạn xoa xoa ngực hắn rồi nói: "Xoa xoa."
Tay y vốn ấm áp, nhưng vì nhiệt độ cơ thể của Thích Ẩn rất thấp nên sờ vào có cảm giác nóng rực, nóng đến mức trái tim Thích Ẩn đập thình thịch liên hồi.
Thích Ẩn đè tay y lại, nói với giọng khàn khàn: "Ca, hồi trước huynh an ủi ta toàn hôn thôi à."
"Hôn?"
"Ừm," Thích Ẩn nghiêm mặt nói láo, "Là hôn đó, hôn ta đi."
"..." Phù Lam lẳng lặng nhìn hắn, đôi con ngươi to tròn đen láy trông có hơi ngốc nghếch.
Y cứ im lặng như thế, không nói lời nào, khiến người ta không đoán được y đang nghĩ gì trong lòng.
Hồi lâu sau, Phù Lam rũ mắt khẽ nói: "Tiểu Ẩn, đệ luôn cảm thấy ta ngốc, thật ra chính đệ mới ngốc ấy."
'Ầm' một tiếng trong đầu, mặt Thích Ẩn đỏ phừng lên.
Đây là bị ca hắn phát hiện hắn lại nói dối rồi.
Lão ngốc năm mươi tuổi không ngây thơ dễ lừa như bé ngốc hai mươi sáu tuổi, hắn biết điều này là không nên, nhưng hắn không kìm lòng được.
Một người trắng trẻo thon gầy như vậy, hệt như một nhành cỏ ngải xinh đẹp tách biệt với thế giới này, ai nhìn cũng thích, khiến người ta có xúc động muốn ngắt nó, cho dù liều cả tính mạng cũng cam tâm tình nguyện.
"Ca, ta sai rồi..."
Còn chưa nói xong, bỗng nhiên Phù Lam đến gần, xúc cảm trên đôi môi chợt mềm mại và ấm áp, hơi thở ôn hòa của Phù Lam bao trùm lấy hắn.
Một khắc kia tựa như rơi xuống biển sâu, đất trời yên tĩnh, dưới lòng đất bị nguyền rủa chỉ còn lại hai người bọn họ đang ôm chặt lấy nhau.
Bốn phía bỗng vang lên tiếng tim đập không hòa hợp, âm thanh thè lưỡi của xà vu từ nơi xa truyền đến.
Thuật Lẫm Đông của Phù Lam lặng lẽ phát động, lớp băng lấy bọn họ làm điểm khởi phát lan tràn bốn phương tám hướng.
Nhũ băng ngưng kết trên đỉnh đầu kêu răng rắc liên hồi, mặt băng óng ánh phản chiếu gương mặt đang môi kề môi của hai người.
Bọn họ hôn môi giữa trời băng đất tuyết vắng vẻ, xà vu bị đông cứng thành băng, quan tài vàng kết sương giá, thời gian tựa như dừng lại ở giờ khắc này, vĩnh viễn cũng không đến hồi kết.
Phù Lam nhẹ nhàng tách khỏi hắn, Thích Ẩn cất giọng khàn khàn: "Ta lừa huynh, thế mà huynh còn hôn ta."
"Bởi vì đệ đệ muốn." Phù Lam nói.
Thanh âm của y khe khẽ như một làn gió lướt qua bên tai.
Hốc mắt Thích Ẩn lập tức đỏ ửng, Phù Lam luôn là vậy đấy, Thích Ẩn muốn gì y liền cho cái đó, rõ ràng thứ y sở hữu vốn ít ỏi vô cùng.
Cõi lòng bỗng chốc có cảm giác yên ả xưa nay chưa từng có.
Thích Ẩn nhắm mắt lại đón nhận gương mặt y, lời nói quanh quẩn giữa môi răng hòa vào nhau.
Hắn nói: "Ta muốn tiếp tục."
———
Tác giả có lời muốn nói:
Xà vu: Bọn ta đã làm gì sai, bọn ta chỉ đi ngang qua thôi mà.
Tội đồ hoàng kim: Hai tên nhãi ranh này có để người khác ngủ không hả?
Bạch Lộc: Xấu xa, hạ lưu, vô sỉ, mắc ói!!!.