Gả Ma


Cô khách (tứ)
Đêm đã khuya, trên đường phu canh đi ngang qua, khua cái chiêng ba tiếng đốc đốc đốc.

Phía trên là dãy men sứ màu xanh, phía dưới là nhà ở vừa đen vừa tối, xếp thành một hàng dài, dày đặc đến mức không lối thoát.

Dì trở mình, tay sờ qua vị trí bên cạnh, rơi vào ổ chăn lạnh lẽo.

Ả nhắm hai mắt mà lần mò, chỗ của chồng ả nằm lại trống trơn, không có gì cả.

Đi ngoài sao? Ả nhíu nhíu mày, đợi một lúc lâu, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cái bô để ngay bên mép giường, gã ra ngoài làm gì?
Ả ngồi dậy lòng đầy nghi hoặc, đẩy rèm xuống giường, phòng không thắp đèn, tối đen như mực, nương theo đèn lồng gấm lăng hoa trông ra cửa sổ, bên ngoài cũng lờ mờ tối, bóng dáng hoa cỏ trên mặt đất, giống từng bụi quỷ ảnh dày đặc.

Đêm khuya rất im ắng, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng mèo con kêu, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng nữ nhân rên rỉ yếu ớt, không rõ ràng lắm.

Ả hơi sợ hãi, đi chân trần trên mặt đất, lòng bàn chân áp xuống nền đá lạnh lẽo.

Ả đi đến bên cửa sổ, lắng nghe một chút, tiếng nữ nhân rên rỉ càng thêm rõ ràng, chắc chắn là ở ngay bên trong trạch viện.

Chết thật, trong nhà có quỷ.

Ả muốn tìm chồng ả, thầm hận hắn lúc này lại biến đâu mất.

Ngay lúc đang sốt ruột ả bỗng sửng sốt, trong lòng dần dần hiện ra một cái phỏng đoán khó tin.

Âm thanh rên rỉ kia đến từ phòng bếp, Tiểu Viên lại ngủ ở phòng của hạ nhân cách vách.

Ả không dám tin, ma xui quỷ khiến thế nào mà đẩy cửa ra, đi tới phòng bếp.

Bởi vì tim đập nhanh, giày cũng quên mang, ả đi chân trần dẫm lên bóng cây vòng qua hành lang gấp khúc, đến phía dưới tầng gác mái của Thích Ẩn, tiếng rên rỉ ngày càng rõ ràng, ở ngay bên trong phòng bếp.

"Hôm nay nghỉ một chút được không, bụng ta hơi đau." Ả nghe thấy tiếng của chồng ả rầu rĩ mà khẩn cầu.

Tiếng rên rỉ kia ngừng lại, Tiểu Viên hừ một tiếng: "Chết tiệt, chàng chán ta có phải không? Nếu chàng dám bỏ ta, xem ta có dám vạch trần chàng với mụ dạ xoa kia hay không!"
"Không phải, là bụng ta đau thật.

Ai nha..."
Lửa giận trên đầu dì đã cuồn cuộn, sóng triều phẫn nộ đang dâng lên trong lòng, đang muốn hăng hái xông lên, mái ngói trên đỉnh đầu giật giật, phát ra tiếng lục tục.

Ả lại càng hoảng sợ, chẳng biết từ đâu truyền đến tiếng mèo hoang khóc, từng tiếng từng tiếng, thê lương như trẻ mới sinh, khóc đến da đầu người ta tê dại.

Ả xoa xoa ngực, tiện tay nhặt một cây gậy trúc dựa bên vách tường, hít sâu hai cái, một chân đá văng cửa.

Quả nhiên là đôi cẩu nam nữ kia đang ở bên trong, quần áo cởi một nửa, hai chân đều trần trụi áp vào nhau.

Tiểu Viên nằm nửa người trên bệ bếp, cửa vừa mở ra, ánh trăng chiếu vào, cả người nàng sửng sốt, dưới ánh trăng mặt trắng bệch như quỷ.

Dượng cũng trợn mắt, người gã còn đang đè lên người Tiểu Viên, quên cả phản ứng.

Ả tức điên lên, hét lớn một tiếng: "Ta đánh chết đôi cẩu nam nữ các ngươi!"
Gậy trúc đánh xuống, dượng ôm đầu vắt giò lên cổ mà chạy, vừa chạy vừa rên.

Tiểu Viên quỳ trên mặt đất khóc ô ô: "Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng, là lão gia cưỡng bức nô tỳ, nô tỳ không có cách nào!"
Nàng có khóc hay không cũng không hề gì, vì vừa khóc thì lửa giận trong lòng ả lại thiêu lên, cầm gậy trúc đánh thẳng lên mặt Tiểu Viên: "Ta đánh chết ngươi này đồ lẳng lơ, đánh chết ngươi này đồ lẳng lơ! Để ta lột da mặt ngươi, xem ngươi quyến rũ đàn ông thế nào nữa!"
Tiểu Viên lăn qua lộn lại trên mặt đất, gào khóc vang trời, ả xông lên tháo hết trâm cài tóc trên đầu nàng, lại lột bỏ xiêm y nàng.

Tiểu Viên gắt gao kéo lấy xiêm y, hét lớn: "Lão gia, cứu ta!"
Dượng trốn trong góc phòng bếp không đáp lại, ả cười lạnh nói: "Ngươi còn trông chờ hắn cứu ngươi! Ta lột hết quần áo ngươi, bán ngươi cho Câu Lan viện! Xem hắn cứu ngươi thế nào!"
Tiểu Viên không biết lấy sức lực từ đâu, một cước đá văng ả, té nhào qua ôm chân của dượng, khóc ròng nói: "Diêu lang, chàng nói chàng sẽ bảo vệ ta!"
Ả tức giận đến nỗi hai mắt biến thành màu đen, cầm gậy trúc lên muốn đánh tiếp.

Dượng đưa lưng về phía hai người, nửa người ở trong bóng tối, chầm chậm quay đầu lại.

Đầu gã vặn vẹo một cách kỳ quái, giống như người già cử động không tiện, động tác cứ giật giật ngập ngừng.

Ả thấy gã còn muốn che chở Tiểu Viên, chửi ầm lên: "Cái đồ vô liêm sỉ này, ngươi còn muốn cản ta hay sao!"
Tiểu Viên gần gã nhất, thấy mọi thứ cũng rõ ràng nhất - lúc gã quay đầu lại, thân mình không hề nhúc nhích.

Cần cổ cực kì thanh thúy mà răng rắc một tiếng, vặn đầu về hướng bọn họ.

Bởi vì cổ đã vặn gãy, cái đầu hơi cúi xuống, vừa vặn đôi mắt lăm lăm nhìn Tiểu Viên đang ôm lấy gã.

Tiểu Viên la lên một tiếng, lại té lộn nhào qua bên chỗ dì.

Ả vừa định mắng nàng la lối cái gì, dượng mở miệng, khóe miệng kéo toạc ra thật lớn, không giống như người thường có thể làm được, ngũ quan đều vặn vẹo chen chúc lên đỉnh đầu.

Cùng lúc đó, từ trong miệng tối om vươn ra chín cái cổ dài ngoằn như rắn, trên mỗi cổ đều có một cái đầu dẹp lép nhăn nheo, chín cái đầu nhìn dì cùng Tiểu Viên há to miệng, phát ra tiếng khóc thê lương như trẻ mới sinh, khàn cả giọng.

Hai nữ nhân sợ mất mật, đồng thanh thét chói tai: "Aaaaaaaaaaaaaaa"
Tổ mẫu bị tiếng thét chói tai đánh thức, kéo rèm ngồi dậy.

Chỗ nào có nữ nhân là chỗ đấy không được yên ổn, bà hiểu được, bà vẫn không thích tính tình của Ngọc Nương, Tiểu Viên tư thông với con trai lão, lão âm thầm đồng ý.

Đợi đến một ngày nào đó Tiểu Viên có mang, Ngọc Nương dẫu không tình nguyện cũng phải rước nàng vào cửa.

Ai ngờ từ đầu năm đến giờ bụng Tiểu Viên còn chưa có động tĩnh, đêm nay lại ầm ĩ như thế, xem ra đã bại lộ.

Lão thở dài, mặc thêm quần áo ra khỏi cửa.

Còn chưa có ra khỏi cửa, cây đại thụ phía trước vừa động đậy, một bóng người nhảy xuống.

Lão ngẩng đầu nhìn, đúng là đứa nhỏ Thích Ẩn kia.

Lão thầm nghĩ không xong, Ngọc Nương hạ dược không đủ, vậy mà đứa nhỏ này lại tỉnh.

Thích Ẩn không đến ngay lập tức, hắn đứng dưới gốc cây hoảng sợ mà nhìn lão.

Lão cảm thấy kì quái, lại nhìn thấy trong tay đứa nhỏ kia đang cầm một chiếc rìu, máu từ trên lưỡi rìu lạnh băng chảy xuống từng giọt từng giọt.

Trong đầu lão ong một tiếng, ngón tay run rẩy mà chỉ hắn: "Ngươi...ngươi...ngươi đã giết ai? Ngọc Nương hay con trai ta, hay là cháu trai ta?" Đúng rồi đúng rồi, nhất định là tiểu tử này biết bọn họ định để Tiểu Sơn thay thế hắn đi tiên sơn, ghi hận trong lòng nên cầm rìu giết người, khóe mắt lão nứt ra, thống thiết kêu lên: "Thế mà dưỡng ra một bạch nhãn lang, biết thế lúc trước không nên thu nhận ngươi!"
Thích Ẩn không nói chuyện, cắn răng xách rìu đằng đằng sát khí mà hướng lão chạy tới.

Lão ngạc nhiên lui về phía sau, hét lớn: "Ngươi còn muốn giết cả ta! Giết người! Giết người!"
Chiếc rìu ném thẳng tới mặt, lão theo bản năng ôm đầu, trên đỉnh đầu rìu gào thét bay qua, lão nghe thấy thứ gì thê lương mà kêu rên một tiếng, ngay sau đó máu nóng tanh hôi rơi xuống đầy đầu đầy cổ lão.

Lão hoảng sợ mở mắt ra, thấy dưới chân mình có chín cái đầu khô quắt màu nâu, cùng với con quái điểu cực kì to xác.

"Thứ này vẫn luôn theo sau lưng người." Thích Ẩn vừa lau máu trên mặt vừa nói.

Lão kinh hồn táng đảm: "Đây...đây là thứ gì?"
"Ta cũng không biết." Thích Ẩn lắc đầu, "Người về phòng đi, ta ra sân trước xem thử."
Thích Ẩn nói xong xách rìu đi về phía tiền viện, lão quay đầu lại xem, đoạn đường quay về phòng xa như vậy, một đường tối đen như mực, lão không dám đi một mình, lập tức lảo đảo chạy theo sau lưng Thích Ẩn.

Đẩy cửa ra, lại thấy Tiểu Viên cùng dì mặt mũi kinh hoàng xông tới, phía sau là chín cái cổ duỗi ra từ trong miệng dượng đuổi theo, có vẻ quái điểu kia không khống chế được, bước đi dượng cứ nghiêng qua ngả lại, hai chân đều quặt ra bên ngoài.

Tổ mẫu vừa thấy bộ dạng kia của dượng lập tức ngất xỉu, Thích Ẩn đỡ lão tựa vào ngạch cửa.

Diêu Tiểu Sơn cũng bị đánh thức, xoa xoa đôi mắt lê giày đi xuống hành lang, hỏi: "Mọi người đang làm gì vậy?"
Dượng thấy không đuổi kịp dì cùng Tiểu Viên, chân quẹo một cái, chạy về phía Diêu Tiểu Sơn.

Dì vội vàng gào lên: "Tiểu Sơn, chạy mau!"
Rốt cục Diêu Tiểu Sơn cũng thấy rõ bộ dáng cha gã, thét lên một tiếng, ba chân bốn cẳng mà chạy.

Dượng quặt quẹo chân mà đuổi theo gã, Diêu Tiểu Sơn chạy nhanh, dượng đuổi không kịp, lại quay sang đuổi Tiểu Viên.

Tiểu Viên thét chói tai né tránh, dượng xem chừng cũng không đuổi kịp, quay cái đầu xiêu vẹo qua thấy tổ mẫu trên mặt đất, vặn vẹo từng bước mà đi tới.

Dì đại kinh thất sắc, chạy tới kéo kéo tổ mẫu, nhưng bà cứ nằm bất động ở đấy.

Thích Ẩn xách rìu đi qua, nện một cái lên gáy của dượng, đầu gã tức khắc bị bổ đôi, máu tươi trộn lẫn óc người bắn tung tóe lên mặt hắn.

Thích Ẩn cắn chặt răng nện rìu xuống liên tục, đầu của dượng cùng quái điểu đều bị hắn đập nát.

Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn hắn, không biết là sợ quái điểu kia hay là sợ bộ dạng giết người này của hắn.

Bổ một lúc lâu, đầu của dượng và quái điểu đều nát như bùn nhão, Thích Ẩn ném cái rìu đi, dựa vào tường thở hổn hển.

Kinh hãi qua đi một chút, lúc này dì hậu tri hậu giác mới phát hiện dượng đã chết rồi, ngồi trên mặt đất vỗ tay chụp chân mà khóc lớn: "Tạo nghiệt, đây là chuyện gì chứ? Nhà ta như thế nào lại có yêu quái! Phu quân ơi, phu quân ơi!"
Thích Ẩn thở ra chậm chạp, nói: "Là trứng biểu ca mua ở chợ phía tây, huynh ấy tưởng trứng kỳ lân, không ngờ lại là trứng của quái điểu."
Dì bỗng nhiên bừng tỉnh, vừa khóc lóc vừa đánh vừa véo Diêu Tiểu Sơn trong lòng ngực, "Ngươi cái tên súc sinh này, súc sinh này! Ngươi hại chết cha ngươi rồi, nhìn xem ngươi làm ra chuyện tốt gì rồi!"
"Không phải con, không phải con! Con không biết đó là yêu trứng......" Diêu Tiểu Sơn cũng khóc, ngẩng đầu lên thấy Thích Ẩn, gọi to, "Không phải con, là Thích Ẩn! Nó biết đó là yêu trứng, cố ý đưa đến phòng của cha mẹ.

Mẹ, không phải mẹ đã hạ dược nó sao, làm thế nào nó lại tỉnh? Nó đã sớm biết, đã sớm biết!" Diêu Tiểu Sơn móc vòng lưu ly từ trong lòng ngực mẹ gã ra, nhìn thật kỹ càng, rồi hét lớn, "Quả nhiên! Mẹ, ngọc lưu ly này là giả, là tiểu tử kia lúc đi học làm giả mấy cái, mang đến trường bán.

Nó lấy thứ này ra lừa mẹ!"
Dì ngơ ngác mà nhìn qua, Thích Ẩn vẫn đứng chỗ đó nhìn bọn họ.

Dì chỉ vào hắn nói: "Thì ra là như vậy, giỏi cho ngươi tên bạch nhãn lang, ngươi vốn đã sớm biết chuyện tiên trưởng tới đây, bày ra độc kế như thế để hại chết nhà chúng ta! Cái đồ bạch nhãn lang!"
"Quả thực ta có biết chuyện các người muốn thế chỗ của ta." Biểu tình trên mặt của Thích Ẩn không rõ là khổ sở hay bi thương, "Nhưng ta không có hại các người, có người nói cho ta biết đó là yêu trứng, ta cho rằng đó là quả trứng biểu ca cho, giấu ở trong phòng ta.

Hôm nay lúc ta về nhà quả trứng đó đã nứt khe, ta rót thạch tín vào trong đấy, giết chết quái điểu.

Quả trứng đó vẫn còn ở trong phòng ta, không tin các người cứ đến xem thử."
Dì không tin, bảo Tiểu Viên lên lầu xem, sau một lúc lâu, Tiểu Viên vậy mà thật sự lại mang ra một hòn đá đầy khe nứt.

Tổ mẫu không biết đã tỉnh khi nào, khàn khàn hỏi: "Vậy cái rương mà ngươi đưa cho Ngọc Nương, là cái gì trong đó?"
Dì về phòng lấy cái rương, mở ra trước mặt mọi người, bên trong là một xấp tiền giấy xếp ngay ngắn, còn có một phong thư.

Dì lấy lá thư ra, trên phong thư viết to ba chữ: "Thư từ biệt".

"Tiểu Ẩn, ngươi muốn đi sao?" Dì run giọng hỏi.

"Ừm." Thích Ẩn rũ mi, hắn một mình đứng dưới ánh trăng, là một cái bóng lẻ loi cô độc, "Cha ruột ta bỏ vợ bỏ con, ta không ham gì đi cái chỗ tiên sơn kia đâu, biểu ca muốn đi thì đi đi.

Nhưng ta cũng không định ở lại đây, ta biết dì hạ dược, ăn cơm xong ta liền về phòng moi cổ họng ói hết ra.

Ngân phiếu tổ mẫu cho ta đều đặt ở bên trong, không thiếu một tấm.

Vừa lúc nóc phòng ta bị thủng, vốn dĩ đêm nay định rời đi.

Không ngờ vừa ra khỏi phòng, thì nhìn thấy một con quái điểu ngồi xổm ở trong sân."
Hắn xoay đầu, hạ mắt thoáng nhìn thi thể thê thảm của dượng.

Hắn vốn dĩ cũng có tâm tư trả thù, cho nên đã tráo bát canh dưỡng nhan có thuốc mê kia, muốn dì nửa đêm tỉnh lại phát hiện chuyện của dượng, nháo cho gà chó không yên.

Chỉ là không nghĩ rằng, cuối cùng lại thành ra thế này.

Mọi người đều im lặng, dì thất hồn lạc phách mà ngã xuống trên mặt đất.

"Tiền viện một con, hậu viện một con, tiểu Ẩn dùng thạch tín độc chết một con, Tiểu Sơn, ngươi giấu tận ba viên yêu trứng ở trong nhà!" Tổ mẫu bụm mặt khóc thút thít, "Đây là tạo nghiệt gì a."
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi......!Con không phải cố ý......" Diêu Tiểu Sơn run rẩy tay chân mà mở miệng: "Còn có, kỳ......!kỳ thật, con mua năm viên......"
Mọi người cả kinh, Thích Ẩn lạnh giọng hỏi: "Hai viên còn lại đâu? Huynh giấu chỗ nào?"
Diêu Tiểu Sơn nhắm tịt hai mắt, run run rẩy rẩy mà vươn tay, chỉ về phía Thích Ẩn.

Dì, Tiểu Viên cùng tổ mẫu đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, lui về sau từng bước từng bước.

Tay chân Thích Ẩn lạnh run, chẳng lẽ quái điểu cũng chui vào bụng hắn khi nào không biết? Nhưng không đúng, quái điểu không có thò từ miệng hắn ra, Diêu Tiểu Sơn làm sao biết quái điểu ở trong bụng hắn?
Vậy thì......!
Hắn từ từ quay đầu lại, đối diện một gương mặt nhăn nheo ẩm ướt, quái điểu há cái miệng đen ngòm như mực, như muốn ăn thịt người, tiếng gào khóc của trẻ con như dời non lấp biển mà tiến gần về phía Thích Ẩn, đinh tai nhức óc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui