Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Hoa đang mộng say sưa thì bị Bạch Miểu kéo khỏi chăn ấm áp.

Nhờ nàng mà lần đầu tiên Lâm Hoa mở mắt đón nắng sớm ban mai, xoa đôi mắt buồn ngủ, Lâm Hoa bất mãn lầm bầm: "Làm gì?"

Sáng sớm đã tới đòi nàng rời giường, không biết đêm qua nàng bị Phượng Thần giằng co tới khuya mới ngủ được sao?

Bạch Miểu cau mày nhìn bộ mặt ngái ngủ của Lâm Hoa, không trả lời, thuận tay túm nàng lên, thuần thục  giúp nàng mặc y phục Phượng Thần đưa tới đêm qua.

Kiểu dáng cực kỳ đơn giản nhưng lại lộ ra vẻ xa hoa, nhìn kỹ liền phát hiện điều ảo diệu bên trong. Trên y phục hẳn là dùng cùng tơ tằm thêu bức Phượng hoàng phi thiên, đường thêu sinh động như thật, theo động tác xoay người cánh phượng như vỗ, muốn bay ra.

Y phục cực đẹp, mặc lên người khí chất như tăng lên mấy bậc. Bạch Miểu quan sát  Lâm Hoa mấy phen, liền đưa chủ ý bắt Lâm Hoa ngồi trên ghế, ngón tay như cánh bướm bay múa, đem đống tóc xõa tung của Lâm Hoa búi thành một búi gọn gang. Lại lấy ra một cây trâm hoa xanh lá, cẩn thận cài lên búi tóc, tỉ mỉ nhìn mấy lần, Bạch Miểu liền giản mi hài lòng gật đầu.

Bị hành hạ mấy phen, buồn ngủ biến mất, Lâm Hoa ngáp mấy cái, duỗi tấm lưng mỏi nhừ, lười biếng rửa mặt, rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Hôm nay Bạch Miểu mặc một thân màu lam, eo buộc đai lưng vàng nhạt, càng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn. Mái tóc dài lỏng lẻo chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc cố định, đơn giản hào phóng lại quyến rũ.

Thấy Lâm Hoa tỉnh táo lại, Bạch Miểu nghiêm mặt nói: "Dao nhi, hôm nay ta có lời dặn dò, ngươi phải nhớ kỹ."

Chưa từng thấy Bạch Miểu nghiêm túc như vậy, Lâm Hoa nghiêm nghị nói: "Thỉnh giảng."

"Chắc hẳn ngươi cũng biết, hôm nay thị Nguyệt thần nữ sẽ tới, " thấy Lâm Hoa gật đầu, Bạch Miểu nói tiếp: " Thị Nguyệt thần nữ này chính là Đế Cơ Thần Đế sủng ái nhất  —— Tịch Nguyệt thần nữ."

"......"

Lâm Hoa trợn mắt há mồm, hồi lâu mới phục hồi tinh thần, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Ngươi nói là Đế Cơ thích lột da người  ?"

Mặt Bạch Miểu tối lại, dặn dò: "Ngươi nói không sai, may rằng đây là phủ đệ Phượng Thần, chắc hẳn nàng sẽ không quá phận, chỉ là… " nói đến đây Bạch Miểu dừng một chút, trầm trọng nhìn Lâm Hoa, lại mở miệng: " Phượng Thần cung chỉ có mình ngươi là nữ, mà Đế Cơ này lại ngưỡng mộ Phượng Thần đã lâu."

Lâm Hoa hoàn toàn hóa đá, cái này là nói nàng cẩn thận da mình sao?

Bạch Miểu vỗ vỗ bả vai Lâm Hoa an ủi: "Chừng khoảng một ngày thôi, Phượng Thần không định lưu nàng lại qua đêm, ngươi yên tâm." 

"......"

Đây coi như là an ủi sao?

Vẻ mặt đưa đám lại bị Bạch Miểu lôi ra khỏi Phượng Thần cung, lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm áp  rơi trên người nàng nhưng Lâm Hoa chỉ cảm thấy khắp người lạnh lẽo, trước mắt tuy bừng sáng nhưng tương lai là hắc ám vô tận.

Giờ phút này trên mặt Lâm Hoa là một mảnh sầu vân. 

Phong Thanh Dương nhíu mày, tới gần Bạch Miểu nhỏ giọng hỏi thăm: "Nàng sao lại có bộ dáng như vậy?"

Bộ dáng kia giống như người bi thương rất sâu? Chẳng lẽ tu luyện sai phương pháp? Ý niệm này ngay lập tức bị dập tắt. Tu luyện? Phong Thanh Dương cười gượng, nói đùa sao.

"Không biết." Bạch Miểu liếc mắt Phong Thanh Dương một cái, lười biếng mở miệng: "Muốn biết? Tự mình đi hỏi."

Phong Thanh Dương đụng nhằm cây đinh, lại không hề lúng túng, quay người sang Phượng Thần bên cạnh nhỏ giọng nói gì đó.

Thấy hắn không có ý hỏi mình, trong mắt Bạch Miểu lóe lên vẻ thất vọng, khẽ cắn răng, dậm chân một cái, liền lôi kéo Lâm Hoa sang một bên.

Trước mắt là những cánh hoa màu xanh bay lả tả trong gió, Bạch Miểu nắm trong tay, trầm ngâm, nàng còn chưa tới kỳ ra hoa, huống chi màu sắc cũng không đúng. Tựa như nhớ tới cái gì, Bạch Miểu hơi biến sắc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.

Bầu trời Phượng Thần cung không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tòa xe liễn lớn đến kinh người, trang sức hoa lệ, xung quanh treo màn lụa thiên thanh, không thấy rõ người trong trướng.

Xe liễn do tám thiếu nữ mặc áo lam khiêng, bên cạnh theo hầu  sáu thiếu nữ áo vàng, chỉ thấy trong tay tiên nữ không ngừng tung những cánh hoa màu xanh dương.

Thân hình những thị nữ này mềm mại, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp, chân ngọc đạp lên những cánh hoa, làn váy bay theo gió. Cả người giống như đang múa, quả thực mỹ lệ vô cùng.

Trong chốc lát, xe liễn đã vững vàng dừng bên ngoài Phượng Thần cung, những thiếu nữ kia tiến lên, đồng loạt hành lễ, dịu dàng nói: "Tham kiến Điện hạ."

Phượng Thần gật đầu.

Những thiếu nữ này liền đứng dậy, ưu nhã lui về sau, tay áo bay nhanh, hành động gọn gàng, giơ tay nhấc chân đồng đều giống như đã được thao luyện trước.

Thiếu nữ áo vàng thu hồi giỏ hoa, vung màn lụa.

Phô trương kiểu này, chắc hẳn trong xe chính là Tịch Nguyệt Đế Cơ? Lâm Hoa khẩn trương lôi kéo ống tay áo Bạch Miểu, chăm chú chờ đợi cuộc gặp gỡ định mệnh.

Đến khi thấy rõ cô gái bên trong, Lâm Hoa hoàn toàn cứng tại chỗ, có chút không tin nhìn chằm chằm nữ nhân kia, giống như từ trong ra ngoài đều là yêu ma quỷ quái.

Cái này chẳng lẽ chính là Đế Cơ trong truyền thuyết sao? Không phải nàng lấy được da cô gái đẹp nhất nhân gia sao? Nói đùa sao?

Áo trắng, tóc trắng, da trắng, mặt mũi cực kỳ diễm lệ, trên trán mơ hồ nhìn thấy ấn ký hàn nguyệt màu bạc, lông mày mắt hạnh, mũi cao, đôi môi tinh xảo, áo bào trắng rộng lại không giấu vóc người khiến người ta sôi máu.

Dung mạo nàng cực kỳ đẹp, nhân vật họa thủy lại không có một tia bỉ ổi, mắt to trong suốt như nước, giống như bất kỳ tà niệm nào cũng đều không tới gần được.

Đó là Đế Cơ sao? Lâm Hoa hoài nghi.

Cô gái áo trắng lượn lờ tiến lên, ngượng ngùng cầm ống tay áo Phượng Thần, đỏ mặt kêu: "Bạch gia gia, Nguyệt nhi tới thăm ngươi."

Phượng Thần mang theo vẻ cưng chiều, vò rối tóc cô gái, khẽ cười nói: "Nguyệt nhi, sao lại đến thăm gia gia?"

Bạch...... Gia gia?

Thế giới này quá điên cuồng, Lâm Hoa co quắp hình ảnh hai vị ‘gia từ tôn hiếu’ (ông hiền từ, cháu hiếu thảo), trong đầu như có ngọn núi lửa bộc phát, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn nháy mắt che mất tất cả ý nghĩ của nàng, ai tới nói cho nàng biết, chuyện gì đang xảy ra?

Nếu như nói Phượng Thần anh minh thần võ, mỹ lệ vô song là gia gia (ông) của Đế Cơ? Vậy Thần Đế không phải là con trai hắn sao?

Đế Cơ không phải là lưu luyến si mê Phượng Thần sao? Đế Cơ không phải bởi vì tướng mạo xấu xí mà rút da mỹ nữ Nhân giới sao?

Như vậy cô gái thuần khiết vô tội trước mắt ấy là Đế Cơ tàn nhẫn vô tình sao?

Như vậy gương mặt ngượng ngùng hô gia gia là Đế Cơ lưu luyến si mê Phượng Thần  sao?

Thần Đế có mấy Đế Cơ?

Hay là do Bạch Miểu lớn tuổi hồ đồ?

Lâm Hoa cảm thán không thôi.

Bên kia ông cháu hai người trò chuyện với nhau thật vui, bên này tâm ba người đều dời sông lấp biển, trong long đều  có suy nghĩ riêng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui