Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng

Thời gian trôi qua, một thần hồn cứ phiêu đãng trong bóng đêm, ngây ngô trống rỗng. Không có khái niệm thời gian, không có suy nghĩ, nàng chỉ thấy một tia sáng xa xa, càng ngày càng tiến lại gần nàng, thân thể chợt trầm xuống liền mất đi tri giác.

Ta đã chết sao? Lâm Hoa mơ màng nghĩ, người mềm nhũn không còn hơi sức, nàng cố gắng mở hai mắt, gương mặt tuấn tú quen thuộc dần dần hiện rõ.

Lâm Hoa trừng mắt nhìn, thở phào nhẹ nhõm, khàn giọng nói: "May mà ngươi không có việc gì, nếu không ta sẽ mang tội lớn......"

Người nọ sững sờ, ánh mắt nghiền ngầm, hắn chậm rãi vươn tay, ôm Lâm Hoa vào trong ngực, khẽ thở dài: "Xem ra đạo thiên lôi này không đánh ngươi thành ngu."

Lâm Hoa bị ánh mắt dịu dàng đến chết người làm sững sờ, nàng ngơ ngác dựa vào ngực hắn, do dự hồi lâu mới đưa ngón trỏ nhẹ nhàng chọt lồng ngực hắn, nói: "Ta nói A Dạ, ách, Già Nam bệ hạ, người đổi tính sao?"

Nghe vậy, người nọ sững sờ, cúi đầu nhìn Lâm Hoa đang mơ hồ trong ngực, bất đắc dĩ mở miệng nói: "Đã qua trăm vạn năm, ta sớm không còn là Già Nam, ta là Bạch Dạ."

Lâm Hoa bị vui mừng đột ngột dọa sợ, giống như tiếng sét đó đưa nàng về trăm vạn năm sau, vậy thì A Dạ làm sao bây giờ? Một mình hắn làm sao sống tiếp? Suy nghĩ trong đầu rối rắm thành đoàn, cuốn lấy tinh thần nàng.

Thấy dáng vẻ nàng, Bạch Dạ như thấu hiểu, nhẹ giọng nói: " Không phải ta ở chỗ này sao?"

Lâm Hoa hiểu ra, nhất thời cảm thấy xấu hổ không dứt. Nàng sao lại quên mất Già Nam chính là A Dạ cũng là Bạch Dạ, nếu Bạch Dạ hoàn hảo đứng ở đây, vậy A Dạ tự nhiên cũng không có việc gì, chẳng những không có việc gì, còn làm rất nhiều chuyện lớn kinh thiên động địa, tỷ như thống nhất Yêu Giới, tỷ như lên làm Yêu Hoàng......

Chỉ là nàng vẫn suy nghĩ về A Dạ đã cùng nàng nương tựa qua ngày —— hoặc có thể chỉ có mình nàng nghĩ đó là nương tựa.

"Thật may, ngươi đã trở lại."

Suy nghĩ của Lâm Hoa qua lần xuyên không này lại hỗn loạn.

Phong Thanh Dương không còn là Hỏa Kỳ Lân bảnh bao, Phong Thanh Vân cũng không phải đám mây đen Tiểu Ô nóng nảy, chỉ có nàng vẫn không thay đổi, thời gian trăm vạn năm giống như giấc mộng. Nàng vẫn không thể thích ứng được.

Nàng quấn lấy Bạch Dạ, muốn biết năm đó sau khi nàng đi đã xảy ra chuyện gì, những hắn mặc cho nàng la lối om sòm lăn lộn, cũng chỉ giữ một bộ dáng bí ẩn, nhàn nhạt liếc nàng một cái, liền rời đi, chừa nàng cho nàng một cục tức.

Nàng nhớ năm đó A Dạ mặc cho nàng ôm, nhéo, la hét hắn.

A Dạ nắm tay nàng đi khắp lục giới, nhìn hết thế gian phồn hoa.

Những thứ phồn hoa dần dần lấp đầy trí nhớ nàng, đem những vết sẹo khắc sâu trong trí nhớ nàng dần dần phai nhạt, nàng đã quên rất nhiều chuyện, tỷ như Phượng Thần, tỷ như Thương Nam Thần Quân, tỷ như Thần Thụ Bạch Miểu, những người thương nàng, yêu nàng đều phai mờ, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Như thế, chính là hạnh phúc.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui