Thái hậu vẫy vẫy tay với nàng: “Đứa trẻ này, qua đây nào.”
Chu Oanh đứng dậy, đi từng bước một về phía trước.
Vô số ánh mắt lướt qua người nàng, sự chú ý của người khác khiến Chu Oanh cảm thấy khốn khổ.
Nàng luôn cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, không muốn làm người quá nổi bật, nhưng dường như tính một đằng ra một nẻo.
Nàng là cô nương duy nhất bị Thái Hậu gọi tới gần hơn.
Nàng đứng ở bên cạnh Thái Hậu và La quý phi, hành lễ thêm lần nữa, Thái Hậu bảo nàng đứng lên, cầm tay nàng, tỉ mỉ cẩn thận ngắm nghía, còn nói với La quý phi: “Đứa nhỏ này không thể nhận ra là lớn lên giống ai, ngược lại còn có cảm giác đã từng gặp rồi.
Con thấy sao?”
La quý phi hé miệng cười, nói: “Là do lão tổ tông thích cô nương nhà người ta nên mới đặc biệt cảm thấy quen mắt cũng nên?”
Quan hệ giữa Thái Hậu và La quý phi những năm nay không tính là tốt, nhưng ở trong mắt người ngoài, vẻ hòa thuận của hoàng gia vẫn phải được duy trì.
Bên dưới có người cười nói: “Ta thấy có hơi giống Nhân Nhân.”
Người vừa nói là Trưởng công chúa Đồng Dương, bà là con gái của Tiên Đế và Thái Hậu, là vợ của Xương Bình Hầu.
Trưởng công chúa Đồng Dương năm nay đã tròn một giáp nhưng dung mạo vẫn giữ được sự tươi trẻ, bà là đứa con đầu tiên của tiên đế, được tiên đế vô cùng sủng ái, năm đó được gả cho Trạng Nguyên tân khoa, thuận hòa sống hết nửa đời người, là đối tượng hâm mộ của vô số người trong kinh thành.
Lần trước Chu Oanh suýt nữa đính hôn với thế tử Xương Bình hầu, cũng tại Tô gia sợ nàng không thể sinh con đẻ cái nên mới dừng hôn sự này, sau đó kết thân, Tô gia luôn cảm thấy thiếu nợ Chu Oanh nên ở bên ngoài ra sức bảo vệ nàng.
Thái Hậu như chợt hiểu ra: “Đúng rồi.
Nhìn đôi mắt này chẳng phải không khác quý phi là bao sao.”
Bà cười với La quý phi: “Đứa nhỏ này có duyên với con đấy.”
La quý phi miễn cưỡng cười: “Lão tổ tông vừa nói như vậy, tần thiếp mới ngộ ra, thật sự rất giống, Cố tiểu thư qua đây đi.”
Chu Oanh chỉ đành khom lưng hướng về phía La quý phi: “Nương nương.”
La quý phi nói: “Chẳng trách ta vừa thấy ngươi đã thích, sau này ngươi phải thường xuyên vào cung thỉnh an bổn cung đấy.”
Nàng ta lại rút một chiếc trâm vàng từ trên đầu xuống cài lên tóc mai cho Chu Oanh, dưới đầu trâm còn có dải dài đính hạt châu bằng ngọc bích, giá trị của chiếc trâm này thực sự rất lớn.
Chu Oanh đành phải tạ ơn, đứng trước mặt nhiều người như vậy được quý phi ban thưởng mà từ chối cũng không phải phép.
Thái hậu nhìn chiếc trâm kia, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng bà nhịn được, không nói gì nữa.
Mẫn Tuệ ngồi bên kia có chút thấp thỏm, di mẫu làm gì vậy? Chẳng những không thay nàng dạy dỗ Chu Oanh kia một bài học lại còn thưởng cho Chu Oanh chiếc trâm hoàng thượng ngự ban mà di mẫu thích nhất? Cho nàng ta thể diện lớn như vậy chẳng phải để nàng ta càng đắc ý hơn hay sao?
Mẫn Tuệ tính tình bộc trực thẳng thắn, có ưu tư là không thể giấu được, Thái Hậu nhìn lướt qua nàng, cười nói: “Mẫn quận chúa của chúng ta sao vậy? Tức giận sao, tới đây, để bổn cung xem nào.”
Mẫn Tuệ vừa mới được ban hôn, tâm trạng cũng có chút phức tạp, vừa vui vẻ vì cuối cùng mình cũng có thể kết thành phu thê với biểu ca, mặt khác lại cảm thấy mất mác, cuối cùng phải đi tới bước này mới có thể ép biểu ca cưới nàng.
Chiến sự sắp tới, La Bách Ích dẫn quân đi Bắc quan, sau Vạn Thọ tiết thì quay lại, sắp xếp hôn sự cho hắn, mọi người trong nhà muốn thừa dịp giữ lại cho hắn con đường lui, chẳng qua ý tưởng này chẳng hay ho gì lắm, không ai dám nói ra miệng.
Nếu không phải tình thế ở Bắc Mạc lúc này vô cùng gấp gáp chỉ sợ nàng còn không được gả cho biểu ca.
Mẫn Tuệ bĩu môi đi lên, đầu dựa trên đầu gối của Thái Hậu, nũng nịu đáp lời: “Thái hậu nương nương, Mẫn Nhi đang âm thầm ngưỡng mộ đó ạ, di mẫu là bậc quốc sắc thiên hương vậy mà mấy tỷ muội chúng thần lại không ai giống di mẫu, đều giống phụ thân, khuôn mặt rõ là hung dữ.”
Nàng nói khiến tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Đúng lúc này, nữ quan bên ngoài truyền lời đã chuẩn bị xong yến.
Yến tiệc của nữ quyến làm ở Lăng Phong các, là một tiểu lâu hai tầng, tầng dưới sát mép nước, tầng trên có thể ngắm cảnh, là một chỗ vừa cao vừa đẹp.
Thái hậu giục mọi người đi dùng yến.
Bà và trưởng công chúa Đồng Dương đi chậm một bước, đợi đến lúc mọi người ra khỏi đại điện hết, có người nhảy từ sau tấm bình phong ra.
“Mẫu hậu, ngộp chết nhi thần rồi!”
Người này khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo đường hoàng, chỉ có điều trong mắt lộ ra mấy phần tàn ác, là con nhỏ nhất của thái hậu, cũng là người được cưng chiều nhất.
Linh vương này cũng không còn nhỏ tuổi nhưng lại là người có tính cợt nhả, hắn không hề lo lắng chuyện trưởng công chúa vẫn ở đây, không thèm giữ hình tượng gì nữa gọi cung nhân mau dâng trà cho hắn.
Thái hậu bất đắc dĩ cười: “Con đó, nếu để hoàng huynh con biết con núp sau bình phong nhìn trộm nữ quyến nhà người ta, không phạt con mới là lạ.”
Linh Vương ngồi sừng sững trên ghế, uống một chung trà xong mới nói: “Cũng toàn dưa vẹo táo cong mà thôi, kinh thành không có mỹ nhân hay sao? Quận chúa Mẫn Tuệ đó người cao tướng thô, nhìn bóng lưng con còn tưởng là đàn ông đấy, thân hình như thế còn dựa vào đùi mẫu hậu nũng nịu, con cực kì ghét.
Chẳng trách La Bách Ích không coi trọng nàng, phải để hoàng huynh ban hôn ép hắn cưới.
Chậc chậc, những cô gái này còn không xinh đẹp bằng mỹ nhân đất Thục của con.”
Thái hậu nạt hắn: “Im miệng! Con còn dám nói à! Vương phi mới vào phủ được mấy năm thì bị con làm cho tức chết, đừng tưởng bổn cung không biết mấy cái thứ lộn xộn con nuôi ở hậu viện!”
Linh vương chẳng mảy may sợ hãi, hắn còn cười hì hì nói: “Mẫu hậu, đàn ông mà, ai mà không có hậu viện chứ? Chẳng lẽ con lại phải học hoàng huynh, vì một quý phi bị bệnh nằm thoi thóp mà để cả hậu cung thành đồ trang trí?”
Thái hậu khiển trách hắn: “Hoang đường! Hoàng huynh con là người con có thể so sánh à? Ta thấy con càng lớn càng thiếu nghiêm chỉnh! Nếu con thực sự không để những cô nương này vào mắt thì cũng tốt thôi, đi cưới một Vương Phi gầy gò ốm yếu xem người trong thiên hạ có nhạo báng con hay không, đến lúc đó ta cũng không quan tâm con nữa đâu!”
Linh vương nhăn nhó mếu máo, Đồng Dương vội vã giảng hòa: “Thái hậu, người đừng nóng giận, tiểu đệ, đệ làm vậy chẳng phải là rất đốn mạt hay sao? Là đệ làm loạn cả lên nói muốn cưới Vương Phi, thái hậu vì đệ mà vội vàng mời tất cả những khuê tú nhà quan viên nhất phẩm tới để một mình đệ chon, vậy mà đệ còn nói những lời như vậy, không phải phụ sự quan tâm của thái hậu hay sao?”
Linh vương tự biết bản thân đuối lý, ngượng ngùng nói: “Giờ không phải là không có người ngoài hay sao? Trước mặt mẫu hậu và trưởng tỷ có gì mà không thể nói?”
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tiểu thư phủ An Bình Hầu trông cũng được.”
Thái hậu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì chọn nó đi.”
Đồng Dương nói: “Thái hậu, vị cô nương này…” Bà muốn nói lại thôi, Thái hậu nghe đã biết có ẩn tình.
“Đúng rồi, trước tỷ phu có từng đề cập chuyện muốn để Viễn Chi thành thân với cô nương này mà không thành phải không nhỉ?”
Đồng Dương lắc đầu: “Lầm trước gặp một thuật sĩ xem mệnh cho cô nương này, không con không cái, thọ không dài bao nhiêu, là một hồng nhan yểu mệnh, người số khổ không thể thừa tự.”
Thái hậu thầm giật mình: “Vậy cũng không tốt! Vương phi trước cũng mất sớm mà không có con, không thể cưới thêm cho hắn một người như vậy nữa.”
Linh vương xem thường: “Nữ nhân có thể sinh con thì thiếu gì, đẻ một đứa nuôi dưới gối nàng là được.
Hơn nữa đàn bà sống đến chừng 40 tuổi, nhan sắc còn dư lại cũng chẳng bao nhiêu, không chết còn giữ lại làm gì?”
Vừa mới nói xong lời này, cung nhân trong điện đều cảm thấy sợ hãi.
Thái hậu và trưởng công chúa Đồng Dương đều là người có tuổi vậy mà Linh vương nói chuyện cũng không biết lựa lời cho cẩn thận.
Linh vương cũng là một người thức thời, nhìn liếc qua thấy sắc mặt của mẫu hậu và trưởng tỷ không tốt liền cười ha hả: “Mẫu hậu, con không ngại chuyện đó, chỉ không biết An Bình Hầu có ngại hay không.”
Cố Trường Quân khinh bỉ Linh vương, ngày thường đến cả giả bộ cung kính hắn cũng lười, khuê nữ trong phủ mình phải gả đến Linh vương phủ, chuyện này đúng là biến họ thành châu chấu trên cùng một sợi dây.
Thái hậu nghĩ đến Cố Trường Quân cao ngạo bất tuân thì không khỏi có chút tức giận, dù sao Linh vương cũng là con trai bà, người ngoài không tôn trọng đứa con của mình, bà đương nhiên không thích.
Nhưng con trai lớn làm hoàng đế lại tín nhiệm Cố Trường Quân, hắn cũng làm rất nhiều chuyện để củng cố giang sơn này, bà tuy cảm thấy bất mãn nhưng cũng chỉ giấu trong lòng.
“Hắn có gì mà không hài lòng? Cùng lắm cũng chỉ là một hầu gia mà có thể kết thân với thân vương, đấy là chuyện may mắn cầu cũng không được.”
Đồng Dương nói: “Nhưng lúc nãy ở trước mặt mọi người ai cũng nói đứa nhỏ đó lớn lên giống quý phi, nếu Linh vương cưới nàng, chỉ sợ trong lòng hoàng thượng…”
Thái hậu mím môi, chuyện này cũng khá là phiền phức.
Sự yêu thích mà hoàng thượng dành cho quý phi đã có khuynh hướng hơi điên cuồng, mười năm chưa từng tuyển tú, hậu cung cũng phải tới mười năm chưa từng có hoàng tử hoàng nữ mới ra đời.
Linh vương chép chép miệng: “Ai thấy thích vì hiếm chứ?”
Thái hậu nói: “Quan tiểu thư đàn tỳ bà giúp vui lúc nãy cũng không tệ? Còn cả Tam cô nương bụng đầy thơ văn nữa, muốn phối hợp với con cũng dư sức.”
Linh vương không biết đang nghĩ gì, cười ha hả một tiếng.
Thái hậu trợn mắt nhìn hắn, nói: “Con mau nói đi, thế nào hae?”
Linh vương cười nói: “Hạ cô nương cũng không tệ.
Sau này bổn vương mua vui cùng đám kỹ nữ sẽ để cho Hạ cô nương này đứng bên cạnh làm một bài thơ.” Hắn càng nghĩ càng vui vẻ: “Hay, Hạ cô nương này bổn vương thích.”
Thái hậu lo lắng: “Hoàng nhi, chuyện chọn phi là chuyện lớn, sao có thể nói giống như một trò đùa như vậy?”
Linh vương đâu thèm quan tâm đến bà nữa, hắn cười nói: “Vương phi hay không vương phi thì chẳng phải đều là đàn bà sao?” Hắn lảo đảo lắc lư đứng dậy, cũng chẳng hành lễ cáo lui, cứ nghênh ngang đi ra ngoài như vậy, còn để lại một câu: “Mẫu hậu, người tự mình quyết định đi.”
Đồng Dương thở phào nhẹ nhõm, cái bộ dạng này của Linh vương cưới ai thì đúng là gieo họa cho người đó, tính tình của cô nương Cố gia kia sợ là không chịu nổi ủy khuất như thế.
Chỉ có Hạ cô nương kia số khổ, thật đáng thương, cũng không biết nhà nàng có đồng ý hay không.
Thái hậu còn muốn gọi Linh vương quay vào trách mắng mấy câu, chợt một cung nhân vội vã chạy vào, hốt hoảng bẩm: “Nương nương, bên Cẩm Tú cung lại ồn ào! Hoàng hậu… Hoàng hậu người…”
Thái hậu ngẩn ra một lúc rồi vội vã phân phó: “Mau, gọi thị vệ tuần cung đi canh giữ cửa Cẩm Tú cung, các ngươi mau dẫn người tới chắc chắn phải trấn an được hoàng hậu nghe chưa?”
Đồng Dương cũng có chút hốt hoảng: “Có chuyện gì xảy ra, đã bao lâu không náo loạn rồi sao hôm nay lại đột ngột phát bệnh?”
Cung nhân kia tỏ vẻ khó xử: “Điện hạ, hôm nay là Vạn Thọ tiết, cũng không phải…”
Còn chưa dứt lời Đồng Dương đã chợt hiểu ra: “Đi mau, đi mau, đừng để triều thần và gia quyến cười nhạo.”
Chu Oanh đương nhiên không biết chuyện phát sinh trong cung thái hậu.
Trên đầu nàng mang chiếc trâm kia, lưu tô xoay tít lởn vởn bên tai.
Thân thể của lão phu nhân không tốt, sợ vào cung lại mang bệnh, phân vị của Trần thị không đủ, cho nên chỉ có mình nàng vào cung.
Những người khác đều ngồi cạnh tổ mẫu, mẫu thân hoặc tỷ tỷ, chỉ có mình nàng ngồi một mình một mé, nhìn có hơi tẻ ngắt.
Mẫn Tuệ lại sáp tới gần, châm một ly rượu nói muốn mời Chu Oanh.
“Cố tiểu thư, hôm nay ai cũng chúc mừng ta, chỉ có mình cô còn chưa chúc phúc ta đâu nhé.”
Hai người ngồi cách trung tâm rất xa, bên cạnh náo nhiệt ầm ĩ, không ai chú ý hai bọn họ đang nói gì.
Chu Oanh đứng lên, cũng châm ly rượu: “Vậy ta chúc quận chúa vui vẽ mỹ mãn, cả đời như ý muốn.”
Mẫn Tuệ nhếch khóe miệng, nhấp một ngụm rượu: “Cảm ơn.
Ta cũng chúc Cố tiểu thư sớm ngày tìm được lang quân như ý.”
Nàng ta sát lại: “Cố tiểu thư có biết sao hôm nay lại triệu nữ quyến của các quan viên vào cung hay không? Lại còn toàn là những tiểu thư chưa có chồng?”
Chu Oanh thực sự không biết, chỉ cảm thấy trong chuyện này có chút kì quái.
Cố Trường Quân còn dặn dò lão phu nhân nếu trong cung lại ra ý chỉ nữa thì đầu tiên phải đưa Chu Oanh tới điền trang, nói là đi dưỡng bệnh.
Vậy mà chưa kịp lên đường, thánh chỉ trong cung đã được hạ xuống.
Cố Trường Quân dặn dò nàng mấy câu, bảo nàng đừng khoa trương quá, tự che giấu mình cho tốt.
Không ngờ thái hậu lại gọi nàng lên nói chuyện.
Mẫn Tuệ cười: “Linh vương hồi kinh rồi, vương phi của ngài ấy mới mất đầu năm nay.
Những người hôm nay tới đều là tới để Linh vương xem mặt, ngay cả cô cũng vậy.
Tam thúc của cô không đề cập chuyện này với cô sao?”
Mẫn Tuệ lắc đầu: “Cố tiểu thư xinh đẹp như vậy, chắc chắn là ứng cử viên đầu tiên cho vị trí Linh vương phi rồi.
Ngày sau Cố tiểu thư lên như diều gặp gió, thành con dâu của hoàng tộc, xin đừng quên người quen cũ bọn ta nhé.”
Chu Oanh cụp mi mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười trào phúng: “Hôm nay là ngày vui của Mẫn quận chúa, cô vẫn nên tính toán chuyện tương lai của mình đi.”
Mẫn Tuệ cảm thấy có gì đó không đúng, nàng ta kéo lấy tay áo của Chu Oanh: “Cô có ý gì?”
Chu Oanh biết tính nàng ta ngang ngược, nàng không định tranh chấp với nàng ta trước mặt bao người, hất tay ra rồi nói: “Đây là trong cung, Mẫn quận chúa chú ý quy tắc cho tốt.”
Mẫn Tuệ cười nói: “Quý phi là di mẫu của ta, ta còn sợ cái gì? Ta muốn khiến cô khó chịu trước mặt mọi người đấy, cô cũng phải chịu!”
Tay trái nàng ta vòng một cái, nàng ta muốn tạt rượu lên người Chu Oanh.
Chính trong nháy mắt này, chợt nghe thấy giọng ai đó vô cùng uy nghiêm đánh tới.
“Dừng tay!”
Tiếp theo là tiếng quát to của lễ quan: “Hoàng thượng giá lâm! Thái hậu giá lâm!”
Tiếng hô két thật dài giống như một con dao nhỏ khoét một lỗ thật sâu vào tim.
Tấn đế đỡ thái hậu đi tới trước cửa, khom người nói: “Con trai đưa mẫu hậu tới đây thôi.” Bên trong đều là nữ quyến của quan viên, ông ta tiếp xúc gần họ cũng không tốt lắm.
Đứng bên cạnh là La quý phi và Đồng Dương công chúa.
Nữ quyến trong phòng vội vàng quỳ xuống.
Tấn đế cao cao tại thượng liếc nhìn Chu Oanh quỳ gần nhất, chiếc trâm dài trên đầu nhẹ nhàng đung đưa theo động tác của nàng.
Kí ức chợt bừng tỉnh, quay lại một ngày nào đó trong quá khứ.
Cũng từng có người cài chiếc trâm này chậm rãi quỳ xuống trước mặt ông ta.
Thực sự đã rất lâu, lâu tới mức dường như đã chẳng thể nhớ lúc ấy họ đã nói gì.
La quý phi ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng tất cả động thái của Tấn đế, khóe miệng nàng nhếch lên thành nụ cười mỉa mai.
Liếc một lần nữa lại thấy ánh mắt như giếng cổ không sóng của thái hậu đang nhìn nàng đầy thâm ý.
La quý phi cúi đầu, giấu nụ cười đang tràn ra ngày một rõ hơn..