Mấy ngày nay Xuân Hi mất hồn mất vía, làm việc lúc nào cũng quên quên nhớ nhớ, mẹ nuôi nàng là Vu ma ma nhận ra, chờ nàng hết ca trực liền kêu vào phòng hỏi chuyện.
“Mấy ngày nay không thoải mái à? Phạm sai lầm ở bên cạnh lão thái thái chẳng phải một hai lần, hôm nay kêu con pha Bích Loa Xuân, con lại pha Quân Sơn Ngân Châm, lão thái thái không nói gì cũng vì con hầu hạ đã lâu, sợ tổn thương để thể diện của con.
Cứ tiếp tục như vậy sao ta dám gọi con tới phục vụ bên cạnh người nữa?”
Xuân Hi mím môi không nói, nàng ta không dám nói, suy đoán kia quá đáng sợ, Hầu gia lại là người lạnh lẽo vô tình như vậy, nói ra cũng sẽ chẳng có ai tin.
Vu ma ma hận sắt không thể rèn thành thép: “Xuân Hi, ta vốn không muốn nói lời này, sợ làm mất mặt con, nhưng nhìn con cứ như vậy mãi, tình hình nguy cấp mà không phát giác, ta phải nói thẳng với con, tất cả đều là vì muốn tốt cho con.”
Xuân Hi giương mắt có chút nghi ngờ.
Vu ma ma chậm rãi hạ thấp giọng xuống: “Thật ra ta đã sớm nhận ra con không có việc gì cũng liếc liếc Hầu gia, con nói thật cho ta biết có phải con có tình ý với Hầu gia hay không? Con đã từng chịu thiệt thòi rồi mà vẫn không nhớ kĩ à? Nam chủ tử là những người chúng ta có thể mơ tưởng hay sao?”
Xuân Hi ngẩn ra, bất chợt đỏ lựng cả mặt: “Mẫu thân nói gì vậy? Dù con có không biết xấu hổ đi chăng nữa vẫn biết mình có thân phận gì, sao có thể vọng tưởng với chủ tử chứ?”
Vu ma ma thở dài: “Con đã biết vậy sao còn mất hồn mất vía cả ngày, nếu không phải vì Hầu gia thì là vì cái gì? Trong nhà con đã chẳng còn ai, lão thái thái coi trọng con, ta không nghĩ ra có chuyện gì đáng để con vô tích sự như thế, ngay cả tâm tư làm việc cũng không có.”
Xuân Hi há miệng ra, cuối cùng vẫn không dám nói rõ cái hiểu lầm kia.
Nàng ta chỉ buồn bực nói: “Mẫu thân, người con không được thoải mái lắm, nhác cái đã tới mùa đông, đầu gối con đi hai bước thôi cũng đau như kim châm vậy.”
Vu ma ma liếc nhìn đầu gối nàng, vẫn hơi do dự: “Thật không?”
Xuân Hi gật gật đầu, không khỏi mất kiểm soát: “Người hầu hạ bên cạnh lão thái thái có ai không thông minh lanh lợi? Con vốn lớn tuổi hơn bọn họ một chút, nếu phục vụ không nhanh nhẹn thì tương lai sao co thể phục vụ nhà trên? Nín nhịn không nói cũng vì sợ mẫu thân chê trách.”
Vu ma ma buông tiếng thở dài: “Đứa trẻ ngốc nghếch, ngươi nhận mẫu thân làm mẹ nuôi, mẫu thân có thể không tính toán cho ngươi sao? Xương đầu gối của con bị thương từ lâu là do mẫu thân không cẩn trọng hoàn toàn không nhận ra, đứa nhỏ ngốc này, ngày mai bẩm lại với lão thái thái mời đại phu xem qua một chút chứ?”
Xuân Hi cười nói: “Sao được chứ? Để ngày khác nhân lúc không có gì bận rộn con tự đi đến hiệu thuốc tìm đại phu kiểm tra chút là được.”
Cuối cùng cũng che giấu được, Xuân Hi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta ôm chăn nệm vừa đổi từ phòng khách tới chỗ giặt quần áo, lúc trở lại chỉ thấy Chu Oanh ngồi trên ghế lớn ở Cẩm Hoa Đường thêu thùa may vá.
Ánh nắng mặt trời mùa thu dịu dàng chiếu lên trên gò má của nàng, Xuân Hi có hơi ngỡ ngàng, rốt cuộc đêm hôm đó là do nàng nhìn không rõ hay chẳng qua là vì Hầu gia nhất thời rơi vào tình thế cấp bách.
Tính khí của Hầu gia không tính là tốt, gặp tình thế cấp bách là có thể ổn định lại ngay, người như vậy có thể dễ dàng thất thố hay sao?
Xuân Hi tự khuyên mình: “Sợ là nhìn sai rồi, tối om thế cũng có khả năng nhìn sai mà.”
Buổi tối Cố Trường Quân tới thỉnh an, Xuân Hi đứng một bên quan sát, cô nương và Hầu gia chẳng có lấy nửa câu đối đáp, ngay cả trao đổi ánh mắt cũng không có.
Hầu gia lạnh tanh, biểu cảm từ đầu tới cuối vẫn không có gì thay đổi.
Oanh cô nương vẫn dè dặt như thường lệ, hầu hạ bằng thái độ lấy lòng y như nha hoàn bọn họ vậy, Xuân Hi rũ bỏ sự bất an kia, cảm thấy mình đúng thật là đã suy nghĩ quá nhiều.
Ở chỗ vắng người, Chu Oanh và Cố Trường Quân lại sóng vai nhau đi trong rừng.
Ngay tại hậu viện khóm cây rậm rạp, Cố Trường Quân dắt tay Chu Oanh.
“Làm quần áo mùa đông cho Tam thúc rồi, chàng mang nhiều hơn mấy bộ, nghe nói Bắc Mạc rất lạnh…”
“Ừ.”
“Điểm tâm cũng mang nhiều hơn chút, nghe nói tay nghề của đầu bếp trong quân rất kém cỏi.
“Được.”
“Khi nào thì đi, nói với Tổ mẫu như nào? Có muốn…”
Cố Trường Quân vươn tay ra kéo nàng đến bên cạnh mình, cắn răng nói: “Sao nàng lại nói nhiều như vậy?”
Chu Oanh ngừng nói, không biết mình làm gì mà chọc phải hắn, bàn tay hắn rất nóng, hơi nóng phủ trên đôi má lạnh như băng của nàng.
Nàng ngước mắt lên chỉ thấy đôi mắt hắn như sao trên trời, phản chiếu bóng dáng của nàng.
Dường như cả trời đất bao la này, trong mắt hắn chỉ chứa một mình nàng.
Tình cảm khác thường chảy xuôi trong lòng nàng, Chu Oanh cũng không hiểu tâm trạng này rốt cuộc là gì.
Nàng chỉ biết rằng Tam thúc nàng đang nhìn lúc này không giống hắn trong ấn tượng của người ngoài.
Nghĩ đến hắn phải đi đến nơi nguy hiểm như vậy, sự khó chịu trong lòng nàng dồn thành đống.
Chu Oanh nhón chân nắm vạt áo Cố Trường Quân thật chặt, hắn mở rộng áo khoác, ôm thân thể nho nhỏ của nàng vào trong ngực.
“Chờ ta trở lại.”
Hắn nói giọng thật trầm, phần râu ngắn cọ trên cái cổ mềm mại trắng trẻo của nàng: “Chờ ta trở lại, nàng sẽ là của ta.
Trái tim không bị khống chế đánh trống reo hò ầm ĩ, càng lúc càng kịch liệt hơn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chu Oanh không dám nghĩ tới cái tương lai mà hắn miêu tả tới.
Nàng phải làm như thế nào mới có thể quang minh chính đại ở bên cạnh hắn đây? Nhận lấy danh phận như vậy, danh tiếng kinh hãi thế tục như thế.
Bất luận muốn trì hoãn như thế nào, ngày biệt ly rồi cũng phải tới.
Cố Trường Quân sắp xếp lính tráng lên đường, đi bất ngờ.
Các quý tộc trong kinh trước đó không nhận được bất cứ tin tức nào luống cuống, trăm họ còn đang đắm chìm trong cảnh được mùa cũng kinh hãi.
Người Bắc Mạc thừa dịp ban đêm đánh lén năm huyện trấn ở biên giới, may mắn đã có sắp xếp từ trước đó mới không xuất hiện thương vong.
Cuối cùng La Bách Ích cũng không đánh giặc thực sự, Cố Trường Quân dẫn viện quân ra Bắc, bắt đầu mấy tháng khổ chiến.
Cố Trường Quân vừa đi, Chu Oanh cáo ốm ở nhà, Cố gia đóng cửa lớn, La quý phi sai người đi gọi Chu Oanh mấy lần đều không thể thấy người.
Nhưng La quý phi không vội, nàng biết có người còn đau khổ hơn nàng, hắn rất muốn đi gặp Chu Oanh.
Đảo mắt một cái đã tới tháng 10, Cố Trường Quân đã đi suốt 35 ngày, đến nay cũng chả có nửa phong thư gửi về.
Cố lão phu nhân nhiều lần mời Uông tiên sinh tới nội viện, hỏi tin tức của Cố Trường Quân, Uông tiên sinh trấn an: “Có lẽ là do chiến sự căng thẳng, Hầu gia không để ý tới.”
Tin tức đại quân chiến bại liên tiếp truyền về kinh thành.
Lòng người trong kinh bàng hoàng, có người đề nghị lúc này đổi chủ soái, rất nhiều người bày tỏ hoài nghi năng lực của Cố Trường Quân.
Những tin tức này không được ngăn lại, đã kịp lọt vào tai lão phu nhân.
Buổi tối mà cơn mưa tuyết đầu tiên của mùa đông đổ xuống, một con ngựa chiến gọi cửa thành đang đóng chặt mở ra.
Đèn đuốc Cố gia sáng bừng, thám báo khiến cả viện của lão phu nhân kinh động.
Cố Trường Quân mất tích.
Uông tiên sinh bảo tin tức nghe được không lạc quan cho lắm.
Cố lão phu nhân khoác áo khoác, không để tâm tới lời khuyên can của mọi người lê thân thể bệnh tật tới chỗ các phụ tá nghị sự.
“Nói, rốt cuộc Hầu gia sao rồi? Còn chưa có tin tức xác thực à?”
Sắc mặt Uông tiên sinh tái nhợt, không kịp giấu đi bao thư trong tay.
“Đưa cho ta.” Cố lão phu nhân chìa tay về phía hắn, đầu ngón tay già nua run rẩy.
“Mau đưa cho ta!”
Tâm trạng bà quá kích động, các phụ tá cũng không dám khuyên.
Cố lão phu nhân cầm bức thư kia, đọc đi đọc lại mấy lần, ngón tay càng run mạnh lên, chống gậy xoay người rời khỏi: “Đi lấy triều phục cáo mệnh cho ta! Ta, ta phải vào cung!”
Trần thị nghe tin lật đật chạy tới: “Mẫu thân, người đừng nóng vội, tin tức cũng chỉ nghe lời đồn đại mà thôi, dù sao cũng không tin tức truyền từ chỗ Hầu gia.”
Cố lão phu nhân nghiêm mặt nói: “Là thật hay giả đợi ta vào cung chứng thực là biết!”
Trần thị nháy mắt ra dấu với Chu Oanh: “Còn không khuyên nhủ tổ mẫu con đi.”
Tâm trạng của Chu Oanh không kém lão phu nhân là bao, Cố Trường Quân mất tích nàng cũng lo lắng sợ hãi như vậy.
Nàng dùng giọng run rẩy nói: “Tổ mẫu đừng nóng vội, Tam thúc là người hiền được quý nhân phù trợ hẳn là không có việc gì.”
Khi nói ra những lời này chính bản thân nàng cũng không dám tin, giọng nói run run rẩy rẩy cực kỳ sợ.
Trần thị ngăn lão phu nhân lại: “Mẫu thân, đêm khuya rồi sao có thể vào cung đây? Để ngày mai trời sáng tỏ rồi chúng ta bái phỏng sau, chuyện trong nhà còn chờ người quyết định, người không thể luống cuống lúc này.”
Cuối cùng cũng khuyên được lão phu nhân, trong phòng lão phu nhân sáng đèn đến sáng, Chu Oanh túc trực hầu hạ bên cạnh cả đêm.
Tới gần tờ mờ sáng, nàng dựa vào giường thấp bên cạnh cửa sổ ngủ chốc lát, mấy lần giật mình bừng tỉnh.
Cố Trường Quân xuất hiện trong giấc mơ đứt quãng của nàng.
Một con hẻm dài màu đen quanh co khúc khuỷu, vừa đen vừa yên tĩnh chẳng thể nhìn rõ cái gì, lúc ấy nàng còn nhỏ, trải qua nhiều biến cố vừa sợ vừa bất an, cũng bởi vì quá mệt nhọc mà suýt thì ngủ thiếp đi.
Nàng nằm trên lưng một người đàn ông.
Bả vai dày rộng, sống lưng vững chắc, cánh tay rất có lực ôm chặt lấy nàng.
Trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng thở dốc mỏng và tiếng bước chân nhanh nhẹn của hắn.
“Tiểu nha đầu đừng có ngủ đấy! Ngươi vừa mới bị đập đầu nếu ngủ khả năng cao là không dậy được đâu!”
Giọng của hắn còn chưa trầm thấp thành thật như bây giờ, còn có mấy phần âm sắc đặc trưng của thiếu niên.
Tuy là khuyên nhưng cũng không kiềm chế.
Phía trước huyên náo ồn ào như thế đang có rất nhiều người tràn tới.
Có một giọng nói quen thuộc càng ngày càng gần: “Trường Quân, may mà có đệ cứu nha đầu này!”
Nàng bị ôm xuống từ trên lưng hắn nhét vào một chiếc xe ngựa rất thiếu thoải mái, sự ấm áp ngắn ngủi biến mất trong thoáng chốc khiến nàng không thể làm gì hơn ngoài co ro tự ôm lấy mình.
“Trường Quân, đệ đừng đi.”
“Ca biết mình làm không đúng, ca không nên bị người ta lôi kéo liên lụy tới cha nhưng việc đã đến nước này, người dự trù tính toán trước sau như chúng ta dù thế nào cũng phải sống.”
“Đệ thật là không nói lí lẽ, thôi thôi, đệ còn phải rút quân thì mau đi đi! Đứa nhỏ này ta sẽ chịu trách nhiệm.
Đệ cho là họa căn nhưng chưa chắc tương lai nó đã không phải phúc tinh đổi vận của chúng ta, đệ không biết mẫu thân của đứa bé này quan trọng với người nọ tới nhường nào đâu.”
“Thôi, dạng người như đệ làm sao có thể hiểu được chứ? Đệ vốn không có trái tim, không có tình cảm, từ trước đến giờ cũng đâu thèm để ý bất cứ một ai?”
Chu Oanh bị mắc kẹt trong bóng tối, không nhìn thấy bất cứ cái gì xung quanh.
Nàng bé nhỏ vịn cửa xe, vén rèm lên, nhìn thấy thiếu niên Cố Trường Quân cướp ngựa rồi xoay mình nhảy lên, hắn giống như một ngôi sao kì bó tình cờ lướt qua sinh mạng của nàng, đã đi xa thì không quay lại nữa.
Chu Oanh chợt tỉnh, nhìn ánh đèn mờ tối bên trong chớp mắt lại cảm thấy hoảng hốt.
Chuyện quá khứ nàng đã ít nhớ tới.
Trí nhớ phủi đầy bụi và bóng dáng của nữ nhân áo đỏ đó đã phai mờ, càng ngày càng khó ảnh hưởng tới cuộc sống trước mắt của nàng.
Nàng luôn muốn nhìn về tương lai phía trước.
Bản thân nàng cũng chưa từng nghĩ mình sẽ mãi là một kẻ đáng thương bị người khác ruồng bỏ.
Ánh nắng ban mai nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, Xuân Hi bưng lễ phục của lão phu nhân từ trong kho ra dùng thau than là cho bằng phẳng.
Trần thị vén rèm đi vào trong phân phó Chu Oanh: “Lão thái thái cố ý vào cung, ta không khuyên được, con đi theo phối hợp cẩn thận, mọi chuyện phải biết khuyên nhủ tổ mẫu.”
Sau khi nghĩa phụ qua đời, bởi vì không có con ruột nên triều đình khai ân ban cho Chu Oanh cái danh hương quân, cũng chỉ là cái danh, ngày thường không ai gọi nàng là hương quân cả, ngay đến nàng dường như cũng đã quên.
Cũng chỉ có những lúc như này, cái danh này mới có chỗ dùng tới.
Nàng đủ thân phận để đưa tổ mẫu vào cung..