Gả Tam Thúc


Tuyết rơi quá một đêm, sáng sớm, đến cả tường gạch đỏ thắm bên kia cũng đã kết một tầng tuyết trắng thật dầy.
Trời chưa sáng Chu Oanh đã dậy, ngâm tay trong nước nóng, nàng cùng Lạc Vân che dù đi thẳng tới Cẩm Hoa đường.
Trong rừng hoa mai phía trước có bóng người đứng thẳng tắp.
Sắc trời mờ mờ ảo ảo nên không có cảm giác chân thực.
Nhưng Chu Oanh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra bóng dáng cao lớn kia.
Bước chân nàng khẽ ngừng lại, càng ngày càng chậm, trong lòng Lạc Vân cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không tiện hỏi, thấy Hầu gia quay mặt lại, nàng vội vã cúi đầu hành lễ.
Cố Trường Quân đứng ở đó, chân mày đã sớm đọng một tầng sương trắng, tuyết đọng cả trên đầu vai áo khoác, không biết hắn đã đứng đó bao đâu.
Hắn phủi phủi tay, nhàn nhạt liếc nhìn Chu Oanh, giọng nói nhỏ lại nên có hơi trầm, hắn chỉ nói: “Tới đây.”
Cách xa như vậy làm gì? Từ lúc trở lại, nàng luôn dè dặt kéo dài khoảng cách với hắn, tới hôm nay hắn còn chưa có cơ hội ôm nàng vào lòng, kể lể hết những nỗi tương tư nhiều ngày không gặp nhau.
Chu Oanh cúi thấp đầu, đỏ mặt giữa những cơn gió lạnh run người.
Hắn xua tay ý bảo Lạc Vân lui xa ra chút, thậm chí hắn còn chưa xác nhận kĩ càng xem xung quanh có người hay không mà đã duỗi tay kéo Chu Oanh vào ngực mình.
Áo lông cừu của hắn vì đã đứng bên ngoài quá lâu mà trở nên cứng rắn và lạnh lẽo, gò má của nàng dính sát vào vạt áo trước ngực, cách một lớp áo choàng lông cừu có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.
Cố Trường Quân ôm mặt nàng, bảo nàng ngẩng đầu lên.
Hắn từ trên cao nhìn xuống gò má hồng hồng của nàng, con ngươi long lanh nước, cái mũi và bờ môi xinh xắn.
Yết hầu ở cổ họng hắn lăn lên lăn xuống, hắn cúi đầu, đôi môi đặt lên trán nàng.
Hắn hôn theo cái mũi nhỏ đi xuống dưới, rồi đậu lại ở đôi môi như cánh hoa của nàng, vốn chỉ sự tiếp xúc nhàn nhạt đó trở thành dây dưa không dứt ra được.
Bàn tay nhỏ bé của Chu Oanh chụp lên trước vạt áo của hắn, sắc mặt nàng trắng bệch do bị dọa sợ, nàng cố gắng dùng sức đẩy hắn.
Người trong nhà đi đi lại lại, cũng không biết Lạc Vân có tránh đi đủ xa không, nếu để người khác nhìn thấy thì nàng làm gì còn mạng nữa?
Cố Trường Quân đẩy sau lưng nàng lên, khiến nàng dán sát vào người mình, đợi đến khi hắn kìm nén được lửa nóng trong lòng mới thở hồng hộc mà buông nàng ra.
Chu Oanh lật đật kéo giãn khoảng cách, nơi này giấy không gói được lửa.
Cố Trường Quân buông tiếng thở dài từ tận đáy lòng, tay trái hắn chặn tay phải lại, sợ bản thân lại kéo người kia về.
“Sáng sớm Tam thúc đã ở đây, có, có chuyện gì không?” Nàng đỏ mặt hỏi.
“Chu Oanh.” Cái tên quyến luyến từ lâu cuối cùng cũng thoát ra khỏi miệng hắn: “Nàng còn nhớ chuyện năm đó không?”
Có một vài sự thật sắp được hé lộ đương nhiên sẽ tổn thương nàng ở một mức độ nhất định, hắn không thể không thăm dò nàng trước.
Chu Oanh ngước mắt lên, dường như vừa bừng tình.
“Ta hỏi là, nàng còn nhớ mẹ ruột mình không?”
Chu Oanh hơi hé miệng, nàng muốn lắc đầu nói không nhớ được nhưng có thể là vì mắt hơi cay cay nên lời ra đến miệng nhưng không thể nói ra lời nào.
“Nàng nhớ.” Hắn buông tiếng thở dài, vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Chỉ là một người điên, không cần nhớ.” Hắn an ủi một cách yếu ớt, thoáng chốc lại suy nghĩ ra gì đó.

“Vậy nàng có biết thân phận của bà ấy không? Bà ấy là ai, phụ thân nàng là ai, bà ấy có kể với nàng không?”
Năm năm trước trong cuộc đời Chu Oanh là năm năm tối tăm không nhìn thấy mặt trời.
Nàng được một ma ma câm chăm sóc, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa của mẫu thân, mỗi lúc bà ấy xuất hiện trong trí nhớ của nàng không phải là tiếng khóc tỉ tê thì là mắng mỏ.
Từ nhỏ nàng đã biết mình là đứa nghiệt chủng, sự tồn tại của mình không được hoan nghênh.

Mẫu thân hận nàng, bà hận nàng phá hủy đời bà,  phá hủy tình yêu của bà.
Hận nàng chạy tới, hận hình dáng của nàng, hận mặt nàng.
Chu Oanh cắn môi, khẽ ngừng lại rồi lắc đầu.
Nàng không gặp phụ thân của mình, trong trí nhớ chỉ có nghĩa phụ, thỉnh thoảng nghĩa phụ sẽ mang đồ ăn ngon tới chơi với nàng.

Từ khi còn nhỏ nàng đã hy vọng có thể có một người đàn ông cao lớn tuấn tú như nghĩa phụ cưng chiều, yêu thương mình.
Vào một ngày nắng rực rỡ sau giờ Ngọ, mẫu thân trở dậy sau ác mộng, bà vừa khóc vừa muốn giơ cây quạt hương bồ lên đánh nàng, nghĩa phụ đột ngột xuất hiện giữ lấy tay của mẫu thân, dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng nói: “Còn không mau chạy đi?”
Khung cảnh trong nháy mắt đó đã ngưng tụ lại thành bức họa đẹp nhất trong cuộc đời nàng.
Cũng là tình cảm dịu dàng nhỏ bé mà nàng toàn tâm toàn ý chờ đợi.
Sau đó mẫu thân mất, nàng được nghĩa phụ thu nuôi, tuy nghĩa mẫu không thích nàng nhưng nàng vẫn vô cùng biết ơn.
Đó là ánh sáng nhỏ duy nhất còn sót lại trong đời nàng.
Cũng là một chút xíu ấm áp còn dư lại.
Cố Trường Quân vuốt ve tóc nàng, thấp giọng gọi tên nàng: “Chu Oanh…”
Chu Oanh ngước mắt, dưới nắng ban mai nhìn thấy toàn thân chìm trong sương giá của hắn nhưng ánh mắt lại vô cùng nhu hòa.
Đã bao lâu nay hắn chưa từng dùng gương mặt miệt thị nhìn nàng.
Đáy mắt hắn có độ ấm, thậm chí còn ấm tới mức nóng bỏng.
Khiến trái tim khao khát tình yêu thương của nàng được yên lòng.
Thêm vào đó con đường này vốn không thể đi vậy mà nàng lại đi theo hắn không chút chùn chân.
Nháy mắt hắn lại hôn nàng, nhưng lần này nàng không đẩy hắn ra, sau này cũng không đẩy hắn ra nữa.
Khát vọng cực hạn khiến hắn không thể thôi tiến về phía trước, người như hắn không để ưu tư chi phối, nói cách khác đã hạ quyết tâm thì cũng không bao giờ thay đổi.
Từ giây phút đó, hắn biết rằng hắn muốn có nàng.
“Nếu ta nói…” Hắn hạ giọng xuống thật thấp.

“Ta muốn cùng nàng trầm luân, nàng sẽ nghĩ như thế nào?”
Chu Oanh khẽ chớp mắt: “Ta…”
“Chu Oanh, nàng có tin ta không?”
Câu hỏi của hắn không tránh khỏi trịnh trọng, Chu Oanh thầm căng thẳng, nàng cau mày nhìn hắn: “Tam thúc, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Cố Trường Quân cười giống như băng tan dưới ánh mặt trời buổi sớm, hắn xoa xoa tóc nàng, trong giọng nói còn mang theo sự cưng chiều: “Bất kể là gì, chỉ cần giao cho ta là được.

Nàng chỉ cần đi theo ta, đừng có quay đầu, được chứ?”
Chu Oanh mù mờ nhìn hắn, không phải nàng ngu muội, thực sự là có một số việc nàng không dám nghĩ.
Nàng chỉ ngờ nghệch gật đầu, đã đi tới ngày hôm nay nàng chưa từng nghĩ tới chuyện lập thất, có thể ở lại đây một ngày thì nàng sẽ dùng hết khả năng đối tốt với bọn họ, vậy là đủ.
Cố Trường Quân cũng không bắt nàng phải có thái độ như nào, làm gì, mọi chuyện để hắn xử lí là được.

Nếu hắn hành động mà mắc phải sai lầm gì thì cũng không có lý nào muốn nàng cùng gánh vác hậu quả.
Cố Trường Quân vừa quan sát nàng, vừa lẳng lặng thu tay về, hắn chậm rãi cất lời: “Đi đi.”
Chu Oanh muốn nói lại thôi, nàng gật đầu, đi được hai bước lại xoay người chạy về.
Nàng đưa tay ra, dùng hết sức vòng tay quanh người hắn, ôm chặt lấy hắn.
Hắn đi lâu như vậy, trong lòng đầy ắp tương tư không có cơ hội nói ra, cũng không dám nói ra khỏi miệng.

Nàng ôm hắn một cái thật nhanh, sau đó chạy đi mất.
Cố Trường Quân nhìn bóng lưng bỏ trốn của nàng, tiếng cười bực bội phát ra từ trong lồng ngực.
Tiểu cô nương của hắn, lúc to gan cũng đủ để làm người ta giật mình bất ngờ.
Chu Oanh đi thẳng tới Cẩm Hoa Đường, tim nàng còn đang đập thình thịch không ngừng.

Nàng đứng sửa sang lại quần áo và tóc trông cho có vẻ bình thường rồi mới chậm rãi đi vào.
Xuân Hi đi từ bên trong ra đúng đối diện nàng, vừa thấy Chu Oanh nàng ta dường như bị dọa cho hết hồn, sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tỏ ý chào hỏi: “Cô nương.”
Chu Oanh gật đầu rồi đi thẳng vào bên trong.
Lão phu nhân đang tựa vào chiếc gối dựa trên chiếc giường ngồi gần cửa sổ, nhắm hai mắt, trong tay còn nắm chuỗi phật châu kia.

Chu Oanh nhẹ nhàng bước qua đó, nàng ôm chăn mỏng từ bên cạnh tới, đang muốn đắp cho lão phu nhân thì bà đột ngột mở mắt.
Chu Oanh không đề phòng, ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt băng lạnh như sương không có chút nhiệt độ nào.
Lòng nàng khẽ khựng lại, Cố lão phu nhân đã nhìn xuống dưới, bà cong môi cười: “Tới rồi?”
Chu Oanh cảm giác lúc mới rồi mình đã nhìn lầm.
Tổ mẫu, sao tổ mẫu có thể dùng ánh mắt đáng sợ như vậy quan sát nàng?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui