Cố Trường Quân từ đó về sau không mặc y phục nào khác ngoại trừ y phục do nhà hắn may nữa.
Lúc Ngô thượng thư rèn luyện ở Tây doanh, Cố Trường Quân mới cùng Hàn tướng quân chiến đấu ở phía Bắc trở về.
Trong quân doanh đều biết đến hắn, thân thủ tốt, phản ứng nhanh nhạy, nhan sắc cũng được.
Cố Trường Quân còn chưa cập quan* mà trên người đã có không ít quân công, Hoàng thượng lại hay tán thưởng hắn nên ở Tây doanh cũng rất được kính trọng.
*Cập quan: chỉ nam nhân ngày xưa ở độ tuổi 20.
Ngô thượng thư cưới vợ sớm, cơ thiếp trong nhà cũng không ít nên hiểu rất rõ về nữ nhân, lúc đó mỗi ngày La Thái Nhân đều chạy vào trong doanh trại, viện cớ đến đưa đồ cho tỷ tỷ, đôi mắt sáng của Ngô thượng thư nhìn thấy ánh mắt nàng ta dính chặt vào trên người Trường Quân, nghĩ tới chuyện dòng dõi của Cố phủ cũng không kém lắm, không tính là bôi nhọ em vợ, hiện tại Cố Trường Quân là một người rất có tiền đồ, tương lai sẽ không quá tệ, Ngô thượng thư cũng mở một mắt nhắm một mắt, còn khuyên nhủ thê tử mình là Ngô phu nhân: “Muội tử sớm hay muộn đều sẽ lập gia đình, họ Cố này xem như cũng môn đăng hộ đối.”
Nhưng vào ngày tặng giày ấy, Cố Trường Quân có việc ra ngoài, Ngô thượng thư vì lừa La Thái Nhân về trước nên đã vỗ ngực cam đoan nói nhất định mình sẽ đưa đồ đến tận tay Cố Trường Quân, đảo mắt một cái bản thân đã bị gọi vào cung nên đành giao đồ lại cho Phó Thủ.
Ban đêm Cố Trường Quân trở về cũng không chú ý trong phòng thêm bớt vật gì, sáng sớm ngày thứ hai lại dậy thao luyện, thân binh tùy tiện lấy một đôi giày mang cho hắn, hắn cứ vậy mang ra ngoài.
Bức thư La Thái Nhân tự mình viết nằm dưới gầm giường, thân binh cũng không nhìn thấy nó.
Lúc tập bắn tên, La Thái Nhân đã chạy tới.
Thiếu niên nhắm một mắt hướng vào hồng tâm, cánh tay trái thẳng tắp nắm lấy cung, tiếng xé gió nổi lên, mũi tên lông chim chuẩn xác bắn trúng hồng tâm.
Các binh sĩ đứng bên cạnh vỗ tay bảo ‘hay’, trong âm thanh náo nhiệt ấy hắn quay mặt lại, gương mặt lạnh lùng dừng trong tầm mắt của La Thái Nhân.
Trái tim nàng ta nhảy loạn thình thịch, đi tới chỗ hắn từng bước một.
Ngày đó ánh mặt trời thật chói mắt vì đang giữa mùa hè nóng nực.
Nàng còn nhớ rõ ngày đó mình mặc một y phục màu hồng phấn, trên mặt trang điểm vừa tỉ mỉ lại tinh tế.
Âm thanh náo nhiệt bên cạnh tựa như đã đi xa dần, trong tầm mắt nàng chỉ còn mình hắn, chỉ thấy được hắn.
Đáy mắt nàng ta có chút nước mắt kích động, nén ngượng ngùng ngẩng đầu nói với người trong lòng: “Chàng đã chấp nhận thì không được đổi ý.”
Sắc mặt thiếu niên có chút quái dị, giống như không hiểu nàng ta đang nói gì.
Hắn thu cung tên lại sau đó vác cung rời đi.
La Thái Nhân nhất thời vội vã nên đã kéo lấy tay áo hắn: “Này, chàng đi đâu vậy?”
Cố Trường Quân đột nhiên quay mặt lại, màu sắc trong mắt hắn đáng sợ tới nỗi khiến La Thái Nhân ngẩn ra.
Cặp mắt kia không có chút độ ấm nào, càng không nghĩ tới tình cảm của nàng.
La Thái Nhân sợ tới mức lui từng bước, Cố Trường Quân xoay người rời đi.
Thị tỳ bên người nàng nổi nóng, hét lên với bóng lưng hắn: “Ngươi giả vờ giả vịt để làm gì? Cô nương nhà chúng ta làm giày cho ngươi, không phải ngươi cũng đã mang rồi sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai, có phải ngươi chỉ muốn đùa giỡn thôi phải không?”
Cố Trường Quân dừng bước, rũ mắt xuống nhìn giày của mình, hắn trầm mặc một hồi, sau đó cúi người cầm lấy đôi giày trong tay, hắn đi tới chậu than ở trước mặt rồi ném giày vào bên trong.
Sau đó vẫy tay gọi thân binh lại đây, nói: “Bồi thường một nghìn lượng bạc cho vị cô nương này.”
Thân binh kia kiên trì đi tới, nói với La Thái Nhân: “Thật xin lỗi cô nương, tiểu nhân có chút sai sót nhỏ, tưởng rằng đây là giày của thủ lĩnh chúng tôi, tiểu nhân nghĩ sai rồi, thật sự không biết đó là đồ của cô nương.
Tiểu nhân xin tạ lỗi với người.”
Bên cạnh có rất nhiều người vây quanh quan sát, La Thái Nhân giống như bị người ta đặt trên lửa, khó xử đến nỗi hận không thể tìm cái hầm nào chui xuống.
Nàng cắn chặt răng, quyết tâm liều mạng đuổi theo.
“Cố Trường Quân! Ta hỏi chàng, chàng thật sự không có chút cảm giác nào với ta sao?”
Nàng đang muốn đập nồi dìm thuyền, chỉ cần hắn có một chút ý tốt thì sẽ không nỡ để nàng mất hết thể diện trước mặt mọi người không phải sao?
Nhưng nàng ta đã đánh giá sai Cố Trường Quân này.
Người thiếu niên nàng hay quan sát từ xa ấy, thực tế lại khác với tưởng tượng trong lòng nàng.
Hắn kiệm lời ít nói, không phải là vì bản tính chất phác, sự thật chỉ vì hắn lười nói chuyện, với lại hắn cũng không quan tâm tới mấy chuyện đối nhân xử thế.
Cố Trường Quân đưa mắt nhìn nàng.
Sau đó hắn nói: “Cút.”
**
Trời đã sáng, bên gối ướt đẫm, đã qua bao nhiêu năm rồi, nàng ta chưa từng rơi nước mắt.
La quý phi ngồi dậy, cung nhân xốc màn lên hầu hạ nàng mặc y phục rồi nói: “Đã gửi thiệp mời, nương nương muốn gặp ở đây hay quay về Tú Dục Cung?”
La quý phi đắp chăn tựa vào giường, sau đó đưa mắt nhìn sắc trời, đầy mây lại xám xịt.
Xương cốt cả người đều đau.
Những đau khổ năm đó, khi nàng nhớ lại thì cũng đã chết lặng.
Chống lấy tay cung nhân đứng lên, La quý phi vuốt ve tóc nói: “Hồi cung.”
Ngự Thư phòng, trong ngoài đều tràn ngập mùi của người kia.
Mỗi khi nàng ngửi thấy, đều xúc động đến nỗi muốn nôn ọe.
Ở bên cạnh một người lớn hơn mình rất nhiều tuổi trong mười năm, trời mới biết nàng đã nhịn xuống sự chán ghét này đến cỡ nào.
**
Chu Oanh vốn không muốn vào cung, nhưng hiện tại một là không có Hầu phủ che chở, hai là không tìm được lý do thích hợp để cự tuyệt.
Ai lại dám kháng chỉ chứ.
Nghiêm thị còn chuẩn bị xe cho nàng, liên tục kêu nàng tiến cung, ngay cả cơ hội để giả bệnh cũng không có.
Chu Oanh hành lễ, rồi đứng yên lặng ở bên ngoài.
Lợi hại của La quý phi nàng đã lĩnh giáo qua, vừa đấm vừa xoa, không có gì mà nàng ta không làm được.
La quý phi đánh giá Chu Oanh một lượt: “Nghe nói hiện tại ngươi đã nhận tổ quy tông, quay về nơi ở của cha mẹ thân sinh?” Bên ngoài tuyên bố là khuê nữ của vợ chồng Chu Chấn, Chu Phù đã là một cái tên không được nhắc tới.
“Quý phi nương nương nhớ thật rõ, nương nương nói đúng rồi ạ.”
“Tam thúc của ngươi Cố Trường Quân, chẳng lẽ bỏ được ngươi?”
Vấn đề này không thể nào đáp lại được.
Bên ngoài đồn đại như thế nào về chuyện của nàng và Cố Trường Quân, nàng tất nhiên biết là sẽ không dễ nghe.
Chu Oanh mím môi: “Nương nương nói đùa.”
“Ta đâu có nói đùa, ngươi là người hiểu rõ nhất.
Cố tiểu thư, a, sai rồi, hôm nay ngươi đã là Chu cô nương rồi, hiện tại ngươi đã không còn là chất nữ của hắn, muốn ở chung với nhau có gì là không thể? Ta có ý này, ngươi cũng đừng sợ sệt gì cả, nếu ngươi đồng ý cầu xin ta, ta sẽ thay ngươi làm chủ hôn sự này.
Còn chuyện danh phận, dù sao nhà ngoại của ngươi cũng quá nghèo túng, còn hắn lại là Hầu gia.
Ngươi ủy khuất làm thiếp, mặc dù thanh danh không tốt lắm, nhưng cũng được ở bên cạnh hắn, không phải sao?”
La quý phi mỉm cười nói tiếp: “Mấy tiểu cô nương như các ngươi, không phải coi trọng nhất là chuyện tình cảm à? Vì hắn mà chịu ủy khuất một chút, đừng nói là ngươi không muốn đấy chứ? Dù cho sau này hắn lấy vợ sinh con, người hắn coi trọng nhất vẫn là ngươi.
Ngươi sợ cái gì? Ngươi không tin tưởng hắn sao?”
Chu Oanh thở dài, đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Nương nương, thần nữ hôm nay có chút bệnh nhẹ, không thích hợp hầu hạ trong cung.”
La quý phi che miệng cười rộ lên: “Sợ cái gì, bổn cung cũng đâu có sợ mấy loại bệnh tật này? Nha đầu, ngươi tới đây.”
Nàng ta ngoắc tay với Chu Oanh, móng tay dài mỏng sáng bóng.
Nàng ta cười đến nỗi có chút kì quái, trong lòng Chu Oanh thấp thỏm, lông mày nhíu lại một chỗ.
Phía sau lại có người đẩy Chu Oanh một cái.
Chu Oanh lảo đảo té nhào vào mép giường sưởi ấm.
La quý phi nắm lấy cằm nàng, híp mắt dùng móng tay dài đâm trên mặt Chu Oanh, nhanh chóng để lại một vết xước.
Chu Oanh muốn đẩy nàng ta ra, hai cung nhân phía sau đã đè nàng lại.
Chu Oanh sợ hãi, trợn tròn mắt: “Nương nương, người muốn làm gì? Thần nữ chưa từng phạm sai lầm, sao nương nương lại làm vậy?”
La quý phi một tay nắm lấy cằm nàng, tay còn lại hất lên thật cao: “Bổn cung chính là muốn thử xem, nếu gương mặt hồ ly tinh này của ngươi bị hủy, liệu có còn người nào thích ngươi nữa không?” Cùng lắm chỉ là cái loại lấy chút tư sắc để dụ người, dựa vào cái gì mà hơn nàng mọi mặt?
Chu Oanh cắn chặt răng, giãy giụa tránh khỏi kìm kẹp, hai cung nhân kia còn muốn tiến lên vặn chặt nàng, Chu Oanh lạnh lùng nói: “Ta là Hương Quân do chính Thánh Thượng khâm phong, là nghĩa tôn của đại trưởng công chúa Đồng Dương, các người vô cớ giam cầm ta, sử dụng tư hình, trong cung này không có phép tắc gì nữa sao?”
Nàng quay sang nhìn chằm chằm vào La quý phi: “Hay quý phi nương nương nghĩ rằng, ỷ vào sự sủng ái của Hoàng thượng, là có thể tùy ý bôi nhọ gia quyến của quan viên?”
Hiện tại Cố Trường Quân không phải lúc nào cũng có thể che chở nàng, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hai cung nhân kia rõ ràng có chút chần chờ, đảo mắt nhìn La quý phi, chờ nàng ta ra lệnh.
Lý trí của La quý phi sớm đã hoàn toàn biến mất, từ khi biết Cố Trường Quân vì nha đầu này làm nhiều chuyện như vậy, trong lòng nàng ta đã mất đi tỉnh táo.
Dù hắn không thương nàng, nhưng hắn độc thân nhiều năm như vậy, điều đó không phải là không an ủi nàng.
Thậm chí nàng còn muốn tin vào những lời đồn bên ngoài, cho rằng hắn không thích nữ nhân, như vậy cũng khiến lòng nàng dễ chịu hơn rất nhiều.
Dựa vào cái gì mà ranh con này đã chiếm mất trái tim hắn?
Hắn thích kiểu người xinh đẹp như này? Hay cảm thấy tướng mạo của La Thái Nhân nàng không đẹp bằng nha đầu này?
Vậy ta sẽ hủy diệt nàng! Hủy đi gương mặt chuyên đi quyến rũ người này!
Đến lúc đó, để xem hắn còn muốn có được nàng ta hay không!
La quý phi cắn răng nói: “Nha đầu kia nói vài ba câu là đã hù sợ các ngươi rồi? Các ngươi thử ngẫm lại xem bản thân mình là người của ai!”
Bọn họ không tuân theo lệnh cũng sẽ chết, tuân theo có khi còn được quý phi bảo vệ.
Chu Oanh nghĩ tới điều này bèn giãy khỏi hai cung nhân còn đang do dự, vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Trước mắt nàng bỗng có một người mặc áo choàng Kim Long màu đen đang muốn bước vào.
Chu Oanh dừng bước, dưới đáy mặt lộ ra vẻ kinh hoàng.
Tấn Đế giơ tay tiếp được Chu Oanh đang lao tới, nhíu mày nói: “Sao vậy?”
Mặt của cô gái trước mắt rõ ràng có một vết xước, bị đâm không sâu, chỉ mới bung lớp da ngoài, nhưng làn da này quá mỏng manh, nhanh chóng sưng đỏ lên.
Trên mặt Tấn Đế tràn đầy tức giận không chút che dấu.
“Đưa Chu tiểu thư đi thái y viện, coi vết thương này một chút!”.