Chu Oanh được người mang đến Thái y viện chữa thương.
Màn được buông xuống, Tấn Đế trở lại nhìn về phía La quý phi ở trong phòng.
Một ánh sáng yếu ớt chiếu qua khung cửa sổ lưu ly đầy màu sắc, rọi lên sườn mặt của La quý phi.
Gương mặt này đã khiến Tấn Đế lâm vào mê muội mười năm, nữ nhân này là người Tấn Đế đã sủng ái mười năm.
Giờ phút này nhìn lại chỉ thấy sự xấu xí, nhếch nhác lại xa lạ.
La quý phi kinh hoàng trong phút chốc nhưng rất nhanh sau nàng đã bình tĩnh lại.
Thậm chí còn nở nụ cười.
Chậm rãi đi tới chỗ Tấn Đế.
Tấn Đế đứng đó, lần đầu tiên trên mặt hắn tràn đầy vô cảm, thậm chí còn dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng ta.
La quý phi không hề bối rối, nàng đến gần rồi ngồi xuống hành lễ qua loa: “Hoàng thượng tới rồi?”
Tấn đế nắm chặt tay, từ trên cao ngắm nhìn nữ nhân trước mặt, hắn vẫn không kêu đứng dậy, chỉ nhíu mày nói: “Quý phi, nàng muốn làm gì?”
Từ trước đến giờ hắn đều gọi khuê danh của nàng.
Chỉ khi đứng trước mặt người khác mới gọi nàng là quý phi.
La quý phi cúi đầu cười khẽ: “Bệ hạ, nô tì chỉ là đang trừng phạt một nha đầu không hiểu chuyện.
Bệ hạ có cần vội tới như vậy, ngài vội đến nhìn nàng hay vội đến giúp nàng giải vây?”
Tấn Đế cúi người túm lấy La quý phi rồi nâng nàng dậy.
“Thôi, Nhân Nhân, đừng có hồ đồ.
Nàng xem thường Chu gia nhưng cũng phải chừa mặt mũi cho Cố Trường Quân.”
Hắn dùng sức vừa phải nắm lấy cánh tay nàng, trên mặt cũng không còn chút tươi cười nào.
La quý phi thuận theo mà dựa trên người hắn, tay vòng lấy hông hắn: “Bệ hạ, nàng ta không còn là tiểu thư của nhà Cố Trường Quân nữa.
Cùng lắm thì chỉ là một khuê nữ sa cơ thất thế, nàng chọc giận nô tỳ, nô tỳ không thể động vào nàng sao?” Nàng ta không muốn để hắn nói qua loa chuyện này, nhìn chằm chằm vào mắt hắn chờ hắn trả lời.
Tấn Đế nghiêng đầu, muốn tìm chuyện khác để lấp liếm đề tài này.
La quý phi giơ tay nắm lấy mặt hắn: “Bệ hạ, ngài thích nàng ta sao? Sao không đón vào cung? Cô cô của nàng ta đã không có phúc với Hoàng thượng, sao không để nàng ta thay thế?”
Sắc mặt Tấn Đế trở nên âm trầm, sau đó đột nhiên vứt La quý phi xuống: “Nàng đang nói bậy bạ gì đó? Trẫm nói muốn để nàng ta tiến cung lúc nào?”
La quý phi vốn đang suy yếu, vừa mới nói nhiều như vậy, nàng ta đã thở không nổi rồi, Tấn Đế lại dùng sức rất lớn, nàng ta trực tiếp bị đẩy ra sau đó té ngã nhào trên mặt đất.
Phía sau là chậu lan điếu được thượng cung bày trên kệ, La quý phi đập mạnh vào đó, cung nhân nhanh chóng nhào về phía trước chặn thay nàng chậu hoa đang rơi xuống, ngay lập tức máu chảy ồ ạt trên đầu người ấy.
La quý phi cố gắng nhẫn nhịn, sắc mặt tái nhợt cực kỳ, cung nhân kia bất chấp vết thương trên đầu mình, ôm lấy La quý phi gọi nàng: “Nương nương! Nương nương!”
Cung nhân khóc lóc quỳ xuống dập đầu: “Hoàng thượng bớt giận, thân thể nương nương chúng thần yếu ớt, không thể chịu nổi.”
La quý phi chậm rãi mở to mắt, tầm mắt mơ hồ nhìn về phía sắc mặt lạnh lẽo của Tấn Đế: “Sao bệ hạ lại tức giận như vậy? Nô tỳ đã nói gì sai sao? Chu Oanh kia, so với nô tỳ không phải càng giống với Phù Nhi của ngài hơn sao?”
Bả vai nàng run run, cúi đầu nở nụ cười.
Cung nhân kia vừa lắc lắc nàng vừa nói: “Nương nương, ngài đừng nói nữa.”
La quý phi chống lấy cái kệ phía sau, khó khăn đứng dậy, mỗi bước đi của nàng đều thở gấp khá nhiều.
“Ta vì Hoàng thượng mà khiến thân thể này nhiễm độc, đời này không thể sinh con, dù còn sống nhưng bộ dạng này chẳng ra người cũng chẳng ra quỷ.” Nàng dừng lại vỗ ngực, gian nan nói: “Ta làm gì sai sao? Ta vào cung mười năm, chưa từng tranh cãi với bất cứ ai, chưa từng vì thượng vị mà giẫm qua cốt nhục của ai.
Hoàng thượng luôn miệng nói là vì ta mà quét sạch hậu cung, lạnh nhạt với người khác.
Chỉ có Hoàng thượng hiểu rõ nhất, những lời đó là sự thật sao?”
“La thị, ngươi điên rồi à?” Tấn Đế nhíu mày nhìn nàng ta: “Ngươi nhìn bộ dáng của ngươi đi, còn có chút phong phạm của cung phi hay không?”
“Từ trước tới giờ ta đều không có.” La quý phi ho khan vài tiếng, lau đi vết máu chảy ra từ khóe miệng: “Không phải Hoàng thượng ngài từng nói, cho phép ta không cần phải tuân theo lễ nghi quy củ trong cung, không cần hành lễ dập đầu, mãi mãi là một tiểu cô nương làm nũng trước mặt Hoàng thượng? Không phải Hoàng thượng đã hứa với ta những điều đó à?”
Tấn Đế nghiêng đầu đi, quý phi đầu tóc rối bời của hiện tại, không còn là bộ dạng làm hắn say mê như năm nào nữa rồi.
“La thị, ngươi không còn nhỏ nữa, Trẫm cho ngươi nhiều sủng ái như vậy, không phải để ngươi biến thành bộ dạng ngang ngược càn rỡ như hôm nay.
Trẫm chỉ để lại một câu, ngươi phải nhớ kĩ cho trẫm, ngươi vĩnh viễn không được động đến Chu Oanh!”
Tấn Đế thở dài: “Trẫm còn cho rằng ngươi có thể khuyên nhủ nàng ấy, thôi, bộ dạng như này của ngươi, nào có chút từ bi gì.”
Hắn cất bước ra ngoài, La quý phi từng chút một ngã xuống: “Hoàng thượng, ngài hèn nhát lắm.
Ngài sợ Cố Trường Quân đến như vậy sao? Rõ ràng ngài thích cô nương kia, ngài không dám tranh giành nữ nhân với Cố Trường Quân à?”
Trong phòng, cung nhân đã sớm bị dọa thành hồn phi phách tán, nhào tới che lại miệng của La quý phi: “Nương nương người không muốn sống nữa sao? Người đừng nói nữa!”
Bên ngoài, sắc mặt Tấn Đế đã tái xanh: “Vô liêm sỉ! Kể từ hôm nay, quý phi La thị không cho phép rời khỏi nơi này! Nếu còn để trẫm nghe thấy những lời đại nghịch bất đạo như vậy, các ngươi không cần phải sống nữa!”
Người ở phía ngoài quỳ đầy đất sau đó nói “Tuân chỉ”.
Tấn Đế bước nhanh ra khỏi đó.
Trên mặt Chu Oanh có bôi thuốc mỡ trong suốt, nàng xin Thái y viện về nhà nghỉ ngơi.
Nàng muốn chạy trốn, trong cung này chỗ nào cũng khiến lòng người bất an.
Nhưng cung nhân kiên trì để nàng nghỉ ngơi ở đây, còn nói là tuân theo khẩu dụ của Hoàng thượng.
Lần trước ở Tú Dục cung, Tấn Đế đã thất thố một lần.
Sau khi Chu Oanh biết được thân thế của mình thì càng sợ phải gặp hắn.
Phụ thân và mẫu thân nàng đều có liên quan tới hắn, nếu tính trên lập trường của hắn thì tất nhiên sẽ cảm thấy bị vũ nhục và phản bội.
Hơn nữa trước đó hắn còn có suy nghĩ kia với mình, có phải hắn tức giận rồi không, cảm thấy bị lừa gạt thêm lần nữa?
Trên tay cầm chén trà, trong lúc trầm tư, bên ngoài truyền tới tiếng thỉnh an, sau đó màn được vén lên, Tấn Đế chậm rãi bước tới.
Ánh mắt của hắn dừng trên gương mặt xinh đẹp của Chu Oanh.
Vết thương đã bôi thuốc, miệng vết thương không còn thấy rõ nhưng Tấn Đế vẫn đau lòng.
Nhìn Chu Oanh cứ bất an đứng đó, hắn khoát tay áo: “Ngươi ngồi đi.”
Chu Oanh tạ ơn, ngồi trên giường sưởi ấm, Tấn Đế lại gần, nàng vội đứng dậy rồi lùi ra sau.
Tấn Đế thở dài, có chút mất mát nói: “Ngươi sợ trẫm sao?”
Chu Oanh mím môi, không biết đáp lại như thế nào.
Những chuyện xảy ra trước kia, lại thêm những hiểu lầm mới đây, nàng không xác định được hắn sẽ đối xử với nàng như nào.
Tấn Đế nhìn Chu Oanh, quan sát tỉ mỉ.
“Chả trách ngay từ lần đầu tiên gặp, trẫm cảm giác mình đã từng quen biết ngươi, vì ngươi giống mẹ, cũng giống với một người khác.”
Chu Oanh giương mắt, chần chờ nói: “Hoàng thượng cũng biết rồi sao?”
Tấn Đế gật đầu, ngoắc tay với nàng: “Ngươi tới đây.”
Chu Oanh cắn môi.
Tấn Đế rũ mắt xuống: “Thôi, ngươi cứ đứng đó đi.” Tâm trạng hắn giờ rất phức tạp, hắn để bản thân mình bình tĩnh lại rồi mới ngẩng đầu lên: “Trường Quân đã nói hết với ngươi rồi chứ? Ngươi nghĩ thế nào?”
Chu Oanh nói: “Thần nữ hiện tại đã trở về Chu gia, đợi qua năm, sẽ cùng cậu và ngoại tổ mẫu quay về Tô Châu.”
Đây chỉ là ý định của nàng, Tấn Đế còn truy cứu chuyện năm xưa không, sẽ xử trí nàng với Cố gia như nào, những thứ đó nàng đều không dám nghĩ.
Tấn Đế trầm giọng nói: “Nếu trẫm muốn ngươi vào cung thì sao?”
Chu Oanh khiếp sợ ngẩng mặt lên.
Tấn Đế khoát tay áo: “Ngươi đừng nhìn trẫm như vậy, tuy cha ngươi đại nghịch bất đạo, nhưng trẫm vẫn nhớ tới tình thân, trẫm không nghĩ tới chuyện giết hắn.
Kể cả mẹ ngươi, trẫm cũng không muốn giết.”
Tấn Đế giật mình lâm vào ký ức đã trôi qua quá lâu.
Nhìn lại quá khứ không mấy dễ chịu đó, một nam nhân bình thường đã khó chấp nhận chuyện này huống hồ chi là quân vương.
Vì nó liên quan đến vinh nhục của Hoàng Đế hắn, liên quan đến danh dự của cả một triều đại.
Nhưng tất cả những thứ đó thì có liên quan gì đến người thiếu nữ trước mắt này? Nàng đã chịu quá nhiều cực khổ, nàng chảy trong người dòng máu của hoàng tộc, nhưng lại để cho người ta cười cợt mình là một dưỡng nữ không rõ lai lịch.
Nàng thích một người nam nhân, lại bị cả thiên hạ nhạo báng là không biết liêm sỉ, tổn hại đến luân thường đạo lý.
Tấn Đế thở dài: “La quý phi không có con, nếu ngươi đồng ý vào cung, lấy trên danh nghĩa của nàng ta, trẫm phong ngươi làm công chúa.”
Chu Oanh kinh ngạc nhìn hắn, nàng không thể ngờ là hắn sẽ nói ra những câu này.
Tấn Đế nói: “Trẫm không có tâm tư gì, đừng sợ.
Chuyện năm đó, trẫm không trách lên đầu ngươi.”
“Nhưng ngươi phải hiểu rõ, ngươi với Cố Trường Quân là không thể nào, Cố Trường Quân lừa gạt quân thượng, có ý đồ riêng.
Cố gia, trẫm sẽ không dễ dàng tha thứ!”.