Gả Tam Thúc


Hai người đi dạo trên đường phố đến khi trời tối mới về.

Vừa vào cửa Bắc Minh đã tiến lên thông báo: “Hầu gia, phu nhân, lục cô nương nhà Chu đại nhân ở Tô Châu đến.”
Chu Oanh nói: “Mai Hương? Một mình nàng sao? Hay là đi cùng với nhị cữu mẫu?”
“Một mình, mang theo hai tiểu nha đầu, khi mới đến thì mặc quần áo của nam, nhị gia đã kêu Doãn ma ma dẫn người đi sửa soạn, nhìn dáng vẻ thì có chút nhếch nhác.”
Chu Oanh cũng không quen thân với người biểu muội này.

Sống ở Chu gia một thời gian rất ngắn, trong mấy tháng kia thì ngày nào cũng ở chỗ của Chu lão phu nhân, cũng chỉ hàn huyên đôi câu ngoài mặt với mấy biểu tỷ, muội thôi, Mai Hương lại không mời mà đến khiến nàng thật sự bất ngờ.
Cố Trường Quân nói: “Sắp xếp cho vị khách vừa mới đến đi, vì là nữ quyến nên trước hết ta sẽ không trở về nội trạch nữa.”
Bắc Minh nói: “Ban nãy Lục đại nhân có phái người đến, nói buổi tối sẽ thiết yến Xuân Phong lâu, chờ hầu gia đến để làm lễ đón gió tẩy trần.”
“Biết rồi.” Cố Trường Quân đưa mắt nhìn nàng, xoay người dặn dò Bắc Minh: “Nhị gia ở trong thư phòng hả?”
Bắc Minh nói: “Nhị gia đang cho người thu dọn đồ đạc ở đó, nói là phải về Thục Trung.”
Cố Trường Quân gật đầu một cái, bước nhanh đến Lưu Tuyết hiên, Cố Trường Lâm đang viết chữ, nhìn thấy hắn đi đến thì ngừng bút lại: “Trường Quân đã về rồi sao?”
Cố Trường Quân liếc mắt lên giấy viết thư hắn đang viết: “Đang viết thư gửi về nhà sao?”
Cố Trường Lâm cười khổ: “Mẹ biết ngươi đi Ninh Châu, nhớ ngươi, hôm nay đã trở về bình an nên báo tin cho bà, cũng để bà đỡ phải lo lắng.”
Cố Trường Quân rũ mắt ngồi xuống, Bắc Minh đi đến dâng trà rồi lại lui ra ngoài.
Cố Trường Lâm thở dài nói: “Ngươi có thật là đang chuẩn bị mãi mãi không trở về kinh thành nữa không? Đại ca không ở đó, dưới gối mẹ chỉ còn lại mỗi ngươi, ngươi cũng không thể cứ mãi lạnh nhạt, thờ ơ với bà như vậy được.”
Cố Trường Quân uống trà, ngước mắt lên: “Không phải còn có nhị ca, nhị tẩu, tứ muội sao?”
“Ngươi đừng có giả vờ hồ đồ.” Cố Trường Lâm ngồi xuống bên cạnh hắn: “Tất cả những người này đều không bằng một mình ngươi.

Kia là mẹ ruột của ngươi đó.

Bây giờ ngươi vì Oanh Nương tình nguyện bị cách chức đến một nơi xa xôi như vậy, thành thân cũng tự mình làm chủ, không biết mẹ còn tức giận đến mức nào rồi nữa.

Dù bà đối xử với Oanh Nương có không tốt đến mức nào đi chăng nữa, thì đối với ngươi thì lại chẳng có gì để chê cả.

Ngươi cũng không thể có nương tử thì quên mẹ được, để người ngoài nhìn vào sẽ cười nhạo cho coi.”
Cố Trường Quân đặt ly trà xuống, như cười như không: “Trong lòng ta hiểu rõ.”
“Ngươi đang tính toán cái gì?” Cố Trường Lâm bới lông tìm vết mà liếc nhìn hắn: “Hôm nay ta thấy là ngươi đang say trong mộng đẹp, không muốn tỉnh lại.”
Cố Trường Quân gõ gõ vào bàn: “Chu Oanh cũng không làm gì sai cả.”
Khí áp trong phòng đột nhiên thấp xuống, Cố Trường Lâm trộm liếc về phía Cố Trường Quân thì mới phát hiện mình lỡ lời.

Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ dám bày ra dáng vẻ của huynh trưởng trước mặt Cố Trường Quân, mấy ngày nay ở lại hầu phủ, thay hắn quản lý mọi việc, lại vô thức coi mình là chủ nhân trong phủ của hắn.
Cố Trường Lâm lúng túng ho khan, hai người yên lặng trong chốc lát, Cố Trường Quân mở miệng trước: “Tối nay Lục đại nhân thiết yến, mượn danh nghĩa là để đón gió tẩy trần cho ta, nhị ca cũng đi cùng đi, làm quen người trong quan trường, ngươi đã đi hơn một tháng rồi, cũng nên mang chút thành tích về.”
Cố Trường Lâm còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe Cố Trường Quân nói tiếp: “Nhị ca ở Thục Trung đã sáu năm, cũng nên đổi vị trí rồi.”
Cố Trường Lâm khá bất ngờ, trước kia tam đệ này của hắn khi còn là cận thần bên cạnh thiên tử cũng không bao giờ chịu lén lút nâng đỡ mình chút nào cả, hôm nay là bị gì vậy, bị cách chức đến đây nên thay đổi tính tình sao?
Cố Trường Quân đứng lên, chắp tay đi đến trước cửa sổ: “Nhị ca, trong nhà và mẹ ta giao phó tất cả cho người.”
Cố Trường Lâm kinh ngạc nói: “Trường Quân, ý của ngươi là thật sự không định hồi kinh sao?”
Cố Trường Quân cong môi cười cười: “Ai biết được cơ chứ, thiên uy khó dò, trông chờ vào vận mệnh đi.”
Cố Trường Lâm biết, Cố Trường Quân không phải là một người sẽ ngồi chờ chết, nghe hắn nói “trông chờ vào vận mệnh” thì chỉ cảm thấy đây là đang nói đùa.

Trước kia ở tình huống khó khăn như vậy mà hắn cũng dựa vào sức của một mình mình mà dẫn toàn bộ Cố gia thoát khỏi, tuổi trẻ đã lên làm đại thần phụ quốc, hắn thật giống như vừa sinh ra đã có bản lĩnh, rất đáng tin cậy.
Lúc đó biết hắn và Chu Oanh là chú cháu mà lại nảy sinh quan hệ kia, phản ứng đầu tiên của Cố Trường Lâm chính là cho rằng “Đây nhất định là tin vịt”, hắn rất hiểu Cố Trường Quân, hắn tuyệt đối không phải là một người xử sự theo cảm tính, lấy thanh danh của mình ra để đùa giỡn.

Thẳng đến khi Cố Trường Quân bị cách chức, sau đó lại thành thân thì hắn không tin cũng phải tin, người đệ đệ nói năng thận trọng, lòng mang thiên hạ lại thật sự vì sắc đẹp mà lại ngã từ trên cao xuống.
Cố Trường Lâm thở dài một tiếng, cúi đầu lui ra ngoài.
Chu Oanh trở về trong viện, mới vừa tháo trang sức thì bên ngoài đã báo là: “Biểu tiểu thư đến”.
Mai Hương mặc trên người bộ váy mà Lạc Vân mới làm cho, tóc vừa mới được chải qua loa xong, ở phần sau gáy vẫn rối bù.

Doãn ma ma đi theo bên cạnh, khóe mắt vẫn còn vương mấy giọt nước mắt.
Chu Oanh đang cởi vòng tay ngừng lại một lát: “Muội muội Mai Hương bị làm sao vậy?”
Mai Hương mím mím môi, muốn nói nhưng lại không biết kể từ đâu, gọi một tiếng “Oanh  tỷ” rồi che mặt khóc lên.
Doãn ma ma đau lòng dỗ dành, nghiêng mặt sang nói với Chu Oanh: “còn có thể là làm sao nữa, cô nương tốt như vậy mà lại đi hứa gả cho tên què họ Tôn kia.

Ai chẳng biết nhà bọn họ khó dây vào chứ.

Tên què họ Tôn kia có nhân phẩm như vậy mà cũng xứng cưới lục cô nương nhà chúng ta sao?”
Chu Oanh nhàn nhạt cười một tiếng: “Muội muội, đã ăn chưa? Ma ma biết muội thích ăn gì mà, dặn dò nhà bếp làm thêm mấy món đi.”
Doãn ma ma cười đáp: “Phu nhân và cô nương hãy trò chuyện đi.”
Chu Oanh chỉ chỉ vào cái ghế trước mặt: “Muội ngồi đi.”
Mai Hương cúi thấp đầu, nhận lấy khăn tay thị tỳ đưa tới lau nước mắt, mắt liếc nhìn cái váy mà Chu Oanh đang mặc, thấy chất vải là tơ lụa, màu hồng cánh sen như bừng sáng lên, trên đó còn được thêu mấy cành sơn chi màu trắng, vừa nhìn đã biết là vừa mới may xong.

Giày thêu trên chân không nhiễm một hạt bụi, được trang trí bằng ngọc trai, đế mềm mại, được dùng đặc biệt để đi trên thảm trải sàn trong phòng.
Ban nãy cũng đã thoáng nhìn qua một lượt bài trí trong phòng, không quá xa hoa, không chướng mắt nhưng những thứ đồ được sử dụng đều là đồ tốt.
Có thể sánh ngang với vương hầu, người ta hiển hách biết bao, cách nàng ta thật là xa.
Nhưng vị ngồi trước mắt này chẳng qua chỉ là con gái riêng không được thấy ánh sáng của cô mẫu nàng ta.

Không những được hoàng thượng phòng làm quận chúa, lại còn có một mối hôn sự tốt như vậy nữa.

Nghe nói khi nàng làm con nuôi ở hầu gia đã quan hệ với Cố hâu gia rồi, chắc hẳn là không buông bỏ được cuộc sống giàu sang ở hầu môn nên mới dồn hết tâm trí và thủ đoạn để bám lấy người ta nhỉ?
Nhìn lại bản thân, sinh ra ở Giang Nam có danh tiếng là danh gia vọng tộc, nửa đường gia cảnh lại sa sút, còn chẳng bằng chưa từng giàu sang, mùi vị mất đi đó có biết bao đau khổ.
Hôm nay nàng ta lại bị một tên du côn quấn lấy, sống chết muốn cưới nàng làm vợ.

Nàng ta không cam lòng, ít nhất cũng phải gả cho người có dáng dấp giống như quan viên hay là công tử thế gia chứ.

Gả cho một tên dân thường, tương lai nơi nào cũng sẽ phải thấp hơn một bậc so với người khác, còn không bằng chết đi cho xong.
Mai Hương ngồi xuống, lắp bắp nói: “Ta cũng thật sự không còn cách nào nữa, nếu quả thật bị cha mẹ ép gả cho tên họ Tôn kia thì ta chỉ còn một con đường chết thôi.”
Nàng ta ngước đôi mắt yêu kiều ngân ngấn nước mắt kia, khàn giọng nói: “Chạy trốn thì cũng không biết phải đi đâu, chỉ có thể đến nhờ cậy tỷ thôi.”
Cũng chỉ có hầu phủ thì tên họ Tôn kia mới không dám xông vào.
Chu Oanh bình tĩnh nói: “Ngươi ở chỗ này của ta đã thông báo cho người trong nhà chưa? Đừng khiến cữu phụ và cữu mẫu lo lắng, Lạc Vân, ngươi đi ra ngoại viện kêu một người trở về Chu gia báo tin đi, nói là lục cô nương đến chỗ ta, ở tạm mấy ngày rồi sẽ đưa nàng ta trở về.”
Mai Hương nghe thấy vậy thì lại quỳ thụp xuống đất: “Oanh tỷ, nếu ngươi thật sự muốn đưa ta trở về thì ta chỉ có thể chết thôi! Ta không thể quay về, nếu về rồi thì nhất định ta sẽ bị mẹ ép gả! Mặc dù vấn đề của nhị ca trước kia đã được giải quyết, nhưng hôm nay nhị ca vẫn dựa vào tên họ Tôn kia để làm ăn kiếm sống, nhị ca quyết tâm muốn bắt ta về làm vật hi sinh, cha mẹ cũng chỉ biết nghe theo hắn thôi!”
Chu Oanh giơ một tay lên, vẫn bảo Lạc Vân đi, đỡ Mai Hương đang yếu đuối quỳ dưới đất lên: “Lục muội muội, ngươi đừng vội, ngươi có suy tính gì thì chi bằng hãy nói với ta xem.”
Mai Hương miễn cưỡng đứng lên, thút thít, nghẹn ngào nói: “Tỷ tỷ, ta không biết, ta chỉ một lòng muốn tránh khỏi tên họ Tôn kia nên mới tới chỗ của ngươi, ngươi có thể để cho ta từ từ suy tính được không? Hoặc là, tỷ tỷ à, tỷ có đồng ý làm chủ cho ta không? Ngươi là hầu phu nhân, lại còn là quận chúa, ngươi mở miệng thì chắc hẳn cha mẹ ta sẽ đồng ý nghe theo.

Tên họ Tôn có lợi hại hơn đi chăng nữa thì cũng không thể hơn tỷ phu được.

Hắn có vậy ngang ngược hơn nữa thì cũng không thể vượt mặt hầu gia.”
Chu Oanh im lặng một lát, đúng lúc này Doãn ma ma đi đến, cười nói: “Nhà bếp đã chuẩn bị xong rồi, phu nhân và cô nương có muốn dùng bữa không?”
“Được, mang lên đi.” Chu Oanh đứng lên: “Lục muội ăn chút gì trước đi đã, có chuyện gì thì nói sau.”
Mai Hương nói cảm ơn rồi thị tỳ đỡ nàng đi dùng bữa, Chu Oanh liếc thấy chân nàng ta đi khập khiễng, hình như là đã bị thương.
Lại nghĩ đến nàng ta chỉ là một đứa trẻ luôn ở trong nhà, lại có thể chạy một quãng đường xa như vậy để đến đây, mang theo mỗi hai thị tỳ, trên đường đã gặp những khó khăn hiểm trở gì cũng không biết được.

Chu Oanh nghĩ đến bản thân mình, cho đến bây giờ cuộc sống của nàng đều được Cố Trường Quân sắp xếp thật tốt, trong lòng có chút thổn thức.

Cho người đi sửa sang lại phòng cho Mai Hương ở, lại kêu người cầm hai bộ đồ mới mình chưa từng mặc cho Mai Hương mặc.
Mai Hương thấy bên trong không có âm thanh nào thì không khỏi thấy khó hiểu: “Sao tỷ tỷ không đến?”
Lạc Vân cười nói: “Hôm nay hầu gia đã đưa phu nhân ra ngoài, đã dùng bữa ở bên ngoài rồi.”
Mai Hương nhíu mày: “Tỷ phu hầu gia còn đưa tỷ tỷ ra ngoài chơi đùa sao?”
Lạc Vân cười cười không lên tiếng, một thị tỳ ở bên cạnh nói: “Còn không phải sao? Buổi tối hầu gia có việc nên đi ra ngoài rồi, nếu không thì nhất định sẽ ở cùng phu nhân.”
Mai Hương chỉ uống một chút canh, rõ ràng là rất đói nhưng lại không có khẩu vị.

Suy nghĩ lại, những chuyện Chu Oanh gặp được và những thứ mà mình gặp phải thì trong lòng nàng ta vô cùng khó chịu, mình không đáng phải chịu những thứ này.
Buổi tối Mai Hương nghỉ ở sương phòng tây viện, lại tắm lần nữa, vén tóc lên nhìn hai bộ đồ mới đang được treo trên bình phong.
Thị tỳ đi theo nàng ta đến đây một người tên là Tú Quyên, một người tên là Phương Hạnh, Phương Hạnh nói: “Bộ quần áo này nhìn đã thấy rất tốt rồi, mặc trên người cô nương thì nhất định sẽ vô cùng xuất sắc.”
Đầu lưỡi Mai Hương cay đắng: “Nếu là Chu Oanh mặc thì sao?”
Phương Hạnh sợ run lên: “Hầu phu nhân? Tất nhiên… Tất nhiên cũng sẽ rất tốt…”
Mai Hương che mặt ngã xuống giường.
Mùi thơm thoang thoảng thấm vào trong mũi.

Bên trong màn trướng có treo mai hương cầu, bên trong được thêm hương liệu làm an giấc, thả lỏng cơ thể.

Bên dưới là cái đệm vừa dày vừa thoải mái.

Mai Hương nằm trên đó lại chỉ thấy mình thật đáng buồn.
Vì sao lại cứ thê thảm như vậy? Nàng ta đã làm sai cái gì chứ?

Cố Trường Quân uống mấy ly rượu, rồi rời đi trước.

Vốn dĩ không muốn quấy rầy Chu Oanh nên nghỉ ngơi luôn ở thư phòng, Bắc Minh đi vào, nói Chu Oanh đã sai người chuẩn bị canh giải rượu cho hắn uống, bỗng nhiên lại nhớ đến những năm tháng trước kia ở hầu phủ, mỗi lần trở về từ tiệc rượu thì trên bàn luôn luôn có một chút canh ấm được để ở đó.
Nhất thời tâm trạng Cố Trường Quân liền tốt lên, kêu người mở cổng trong rồi đi vào.

Không khỏi có chút kinh động đến nhiều người.
Phương Hạnh đi thăm dò trở về, bẩm báo với Mai Hương: “Hầu gia đến, thượng viện bên kia vừa mới thắp đèn lên.”
Mai Hương ôm lấy chăn, nghĩ đến trước kia ở trước cửa Chu gia, nàng ta nhìn thấy dáng vẻ Cố Trường Quân từ phía xa, một khuôn mặt khiến cho người ta khó có thể quên, mày kiếm, mắt sáng, rất tuấn tú.

Cái khí chất thanh cao, quý khí kia khiến hắn dù ở giữa đám đông thì cũng sẽ không bị bất kỳ ai cướp mất sự nổi bật.
Lúc này, trong ngực con người thanh cao, quý khí kia đang ôm Chu Oanh đưa lưng về phía hắn, khiến cho Mai Hương càng thêm ghen tị với cái váy màu hồng cánh sen có mấy cành sơn chi đang rơi xuống mặt đất kia, hắn bảo nàng nhìn vào trong gương…

Sáng sớm Mai Hương đã đến thượng viện, Doãn ma ma bị dọa giật mình, vội đi đến thấp giọng nói: “Sao cô nương lại tới đây sớm như vậy? Hầu gia vẫn chưa đi, lúc này vẫn đang ở trong phòng.”
Mặt Mai Hương đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ và tỷ phu dậy rồi sao? Ta đi vào để thỉnh an tỷ phu, không có gì đáng ngại chứ?”
Doãn ma ma có chút khó xử: “Cô nương, nếu như là người khác thì phần lớn là có thể, nhưng hầu gia không giống vậy, hầu gia không thích người ngoài ở bên cạnh, người đi vào sợ là khiến hầu gia không vui.”
Trong phòng truyền đến giọng nói rất nhỏ, Mai Hương nghe thấy giọng nam trầm thấp kia đang gọi nhũ danh của nương tử, không biết là có bao nhiêu ôn hòa, đâu có dọa người giống như ma ma nói đâu nhỉ?
Nếu có thể nhờ vả khi hắn đang vui vẻ, nói không chừng mình còn có thể có được một mối hôn sự tốt nữa là.

Những người bên cạnh hắn không giàu cũng sang, làm sao tên họ Tôn kia có thể bì được kia chứ.
Mai Hương kéo tay áo Doãn ma ma: “Ma ma, ta đang ở nhờ nhà người khác, dù sao cũng phải tỏ một chút lòng cảm kích chứ, người nói có đúng không?”
Doãn ma ma do dự.
Chu Oanh và Cố Trường Quân đang dùng cơm, hỏi người hầu hạ bên cạnh: “Lục cô nương đã dùng bữa chưa? Sương phòng bên kia phải hầu hạ cẩn thận.”
Doãn ma ma chần chờ đi vào: “Phu nhân, cô nương đến rồi, nói muốn thỉnh an người.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui