“Sao rồi?”
Một lúc lâu sau Trương đại phu vẫn không nói gì, càng khiến Doãn ma ma thêm sốt ruột: “Đại phu, cuối cùng phu nhân có tin vui hay không?”
Thu Hà khuyên nhủ: “Ma ma ngài đừng nóng vội, chờ thử xem đại phu nói gì.”
Trương đại phu thu tay lại, lão có chút không dám nhìn thẳng vào Chu Oanh, vẻ mặt lúng túng nói: “Gần đây phu nhân bận rộn nhiều thứ, không chú ý tới chuyện nghỉ ngơi, ta thêm một chút thuốc an giấc giúp phu nhân ngủ ngon, mấy ngày nay đừng làm việc quá sức.
Đợi một khoảng thời gian nữa thì sẽ hết bệnh thôi.”
Chu Oanh ngồi trong màn trướng dùng giọng nói vừa trầm thấp vừa mềm mại trả lời: “Được, ta biết rồi.
Tiễn đại phu về.”
Có thể nghe ra được mấy phần mất mát.
Cố Trường Quân đứng trước cửa nên đã nghe thấy đoạn hội thoại này.
Vẻ mặt của Doãn ma ma đầy thất vọng, còn muốn xin Trương đại phu khám cẩn thận lại một lần nữa, phu nhân đã gả tới đây được một năm, một chút động tĩnh cũng không thấy, thái thái bên thông gia đã gấp thành cái dạng gì rồi, người xinh đẹp như vậy, còn trẻ như vậy, sao lại không có phúc khí chứ?
Bỗng nhiên bà nhìn thấy Cố Trường Quân đứng trước phòng, Doãn ma ma hô một tiếng, sau đó vội đến hành lễ: “Sao Hầu gia lại trở về sớm như vậy?” Không phải là biết đại phu đến nên mới…
Cố Trường Quân gật đầu, mọi người tiến đến hành lễ, còn hắn cất bước đi vào trong phòng.
Chu Oanh ngồi dậy, mặc bối tử* vạt áo màu trắng nhạt mới vào, sau đó mặc thêm quần dài thêu hình hoa nhài rồi mới đứng dậy, Cố Trường Quân từ xa bước tới, đè nàng ngồi lại sau đó nắm lấy tay nàng hỏi: “Còn chỗ nào thấy không thoải mái không?”
*Bối tử: là một loại lớp áo mặc ngoài cùng.
Chu Oanh lắc đầu, có chút thẹn thùng.
Vừa rồi Doãn ma ma quá kích động, nên lúc xin đại phu bà nói rất lớn, hắn đã nghe thấy hết rồi sao?
Hắn giơ tay vuốt ve tóc mai nàng: “Nàng không sao là tốt rồi, trùng hợp ta ở bên ngoài viện, nghe nói Trương đại phu tới, nên cũng đến xem.”
Chu Oanh yên lặng một lát lâu, sau đó mới ngẩng đầu: “Thật xin lỗi chàng, mấy ngày nay ta đều rất khỏe, tạm thời… đừng kêu Trương đại phu tới đây nữa, được không? Ta cứ uống tiếp thuốc của Lâm thái y là được rồi.”
Nàng lắc lắc ống tay áo hắn: “Được chứ?”
Cố Trường Quân thở dài, hắn duỗi tay tới, cởi từng khóa như ý trên bối tử nàng đang mặc: “Tối hôm qua nàng ngủ không ngon, cứ ngủ thêm một lát nữa, để ta giúp nàng.”
Chu Oanh gật đầu, thuận theo hắn cởi bối tử ra, sau đó vén góc chăn lên rồi chui vào, Cố Trường Quân ngồi bên mép giường, quay lưng lại nhìn nàng.
Lòng bàn tay hơi thô ráp nắm chặt lấy đầu ngón tay nàng.
Thật dịu dàng và ấm áp.
Đối với nàng, hắn vẫn luôn hòa khí như vậy.
Nàng nhắm mắt lại, thầm nghĩ mình tự nên thấy đủ.
Có thể ở bên nhau như vậy cũng đã không dễ dàng gì, còn những yêu cầu xa vời này đã không thể nào có được, hà tất phải mong chờ?
Nhưng mũi nàng vẫn chua xót, không nhịn được nữa, nàng quay mặt đi vì sợ hắn nhìn thấy nàng khóc.
Cố Trường Quân cúi người xuống hôn sau tai nàng: “Đợi chút nữa ta gọi người mang thuốc lên, nàng ngủ đi.”
Những bà tử đi qua đi lại bên ngoài đều bị Doãn ma ma sai đi làm việc, cửa phòng đã được đóng kín, Doãn ma ma quay lại nhìn rồi thở dài.
Còn tưởng rằng rốt cuộc đã có tin vui, nhưng lại thất vọng lần nữa.
Bà nhìn dáng vẻ của phu nhân, cũng không phải là không để ý.
Đáng tiếc, không có phúc khí…
Sang tháng ba, thời tiết ấm dần lên, Lạc Vân sắp rời khỏi đây, Chu Oanh và Cố Trường Quân thương lượng, mang theo mọi người và Cố lão phu nhân đi du lịch.
Trong đường rừng khiêng một dãy cỗ kiệu, họ đang đi tới điền trang ở đỉnh núi để ăn đồ chay do nơi đó làm.
Trần thị cũng ngồi trong kiệu, nhô đầu ra nháy mắt ra hiệu với Cố Trường Quân, ý bảo đôi phu phụ trẻ họ cứ đi trước đi.
Tội gì phải đi chậm rì rì với lão nhân gia, khó khăn lắm mới được ra ngoài giải sầu mà.
Trên mặt Cố Trường Quân không lộ vẻ gì, giống như không hiểu ý Trần thị.
Đợi khi dãy kiệu tới khúc quẹo, Trần thị vừa quay đầu đã không thấy Cố Trường Quân đang cưỡi ngựa và cả cỗ kiệu phía sau của Chu Oanh đâu nữa.
Trần thị cười rộ lên, ánh mắt lướt qua rừng cây sau lưng.
Nàng ta có chút hâm mộ.
Hai vợ chồng nàng hằng năm đều không được gặp nhau, bên người còn dẫn theo đứa nhỏ, đã bao nhiêu năm rồi hai người chưa nắm tay đi ra ngoài dạo chơi rồi.
Chu Oanh ngồi trước người Cố Trường Quân, vó ngựa chạy như bay, rất nhanh đã băng qua một con đường rừng.
Gió lớn thổi bên tai, cùng với tiếng côn trùng kêu vang giữa núi rừng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe hở của cây cỏ, chiếu vào người thật ấm áp.
Cố Trường Quân ôm lấy Chu Oanh, phi ngựa đi về phía trước.
Họ không nói gì, cứ lẳng lặng ôm nhau thôi, cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Ngửi được mùi hương của cỏ tươi, trời cao đất rộng.
Bóng râm của các cành lá cây bao phủ trên mặt họ, Cố Trường Quân rũ mắt chăm chú nhìn vào đôi môi đang tỏa sáng của nàng.
Sau đó nhẹ nhàng cúi đầu, hôn nàng.
Chu Oanh giơ tay đẩy đỉnh đầu vướng đầy lá của hắn, họ nhìn nhau rồi cười rộ lên.
Hắn nắm tay nàng, thật chặt.
Dịu dàng cùng lắm cũng chỉ trong chớp mắt, sâu trong rừng có một tiếng xé gió đánh tới.
Chu Oanh còn chưa nhận thấy được nguy hiểm, đã thấy Cố Trường Quân đột nhiên biến sắc, đẩy nàng ra.
Cố Trường Quân xoay người nhảy lên, rút ra chủy thủ bên trong giày rồi chặn lại những mũi tên lông vũ đang mạnh mẽ bắn tới.
Keng một tiếng, mũi tên bị gãy bắn xuyên qua phía sau hắn, tất cả mũi tên đều phóng tới một loạt.
Chu Oanh theo bản năng gọi hắn: “Tam thúc…”
Cố Trường Quân tung người xuống ngựa, ghìm chặt dây cương hét lớn: “Đi!”
Con ngựa kia giống như nghe hiểu hắn, mang theo Chu Oanh chạy thật nhanh.
Chu Oanh quay đầu nhìn lại, thấy vài bóng người lướt qua trong rừng cây, sau đó vây quanh Cố Trường Quân.
Nàng nắm thật chặt bờm ngựa, mấy lần suýt bị con ngựa hất văng xuống.
Phía sau nàng, Cố Trường Quân càng ngày càng xa.
Nàng sống trong khuê phòng, làm sao biết cưỡi ngựa.
Cố Trường Quân phải làm sao bây giờ, hắn có thể bị nguy hiểm hay không? Vẫn có người kiêng kỵ hắn, muốn hại hắn, không thấy hắn chết thì không dừng lại.
Hắn đã tránh tới Giang Nam rồi, nhưng vẫn không tránh khỏi.
Gió thổi vù vù trên mặt, nước mắt chưa kịp rơi xuống đã bị thổi đi.
Bên kia Cố Trường Quân vừa mới giải quyết xong hai người, thì đã có thêm bốn người tới gần hắn.
Phía sau có kẻ đánh lén, Cố Trường Quân nghiêng người, bắt lấy cánh tay tên kia rồi gập lại, nghe được cả tiếng xương cốt gãy, hắn lại giải quyết thêm được một tên.
Ba người kia trở nên gấp gáp, cầm kiếm vây quanh hắn.
Cố Trường Quân hạ thấp người xuống, phi thân nhảy lên, một cước đá vào ngực, tiếp theo tung ra một nắm đấm, đánh vào phần gáy, tên kia kêu lên đau đớn té trên mặt đất.
Chưa kịp quay đầu, mũi kiếm ở phía sau đã đến gần, Cố Trường Quân cầm lấy tay tên đó, tung ra vài quyền, nhưng mũi kiếm từ hướng khác lại tránh không kịp nên phải nhận lấy nhát kiếm này.
Ngay lúc đó, phía sau có một con ngựa chạy như bay tới, nó giơ hai chân trước lên, gần như phát điên.
Động tác cầm kiếm của người kia ngừng lại một chút, bị Cố Trường Quân nắm lấy sơ hở bắt lại.
Ngựa phi tới, Cố Trường Quân lắc mình né qua, thuận thế bắt lấy cổ tay Chu Oanh.
Thân thể nàng nhẹ bẫng, sau đó bổ nhào về phía hắn.
Cố Trường Quân giơ tay đón lấy nàng, hai người cùng lăn lộn trong bụi cỏ.
Hắn nằm trên nàng cúi đầu nhìn xuống, che khuất ánh mặt trời, trên hai má có vết thương do bị mũi kiếm quẹt qua tạo thành, chảy ra từng giọt máu tươi.
Chu Oanh duỗi ngón tay nhẹ nhàng lau đi, ánh mắt khẽ xao động, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
Ám vệ đã đi theo Cố lão phu nhân, vì họ chỉ ở đây một lát nên không gọi người đi theo, không ngờ lại gặp tình huống nguy hiểm như này.
Cố Trường Quân lắc đầu: “Không có cảm giác gì.
Nàng vẫn ổn chứ?”
Môi Chu Oanh run rẩy: “Không sao.”
Cố Trường Quân đánh giá trên dưới nàng, thấy nàng không có vết thương nào, rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Tự ta có thể xử lý được chuyện này, sao nàng lại quay lại?”
Giọng nói Chu Oanh khàn khàn mang theo nức nở: “Ta sợ chàng xảy ra chuyện, bọn họ nhiều người như vậy, ta sợ, ta…” Giọng nói run rẩy mang theo tiếng khóc.
Tim Cố Trường Quân mềm xuống, hắn ôm lấy lưng nàng vỗ nhẹ: “Được rồi, không sao rồi, đừng sợ.
Lần tới nếu xảy ra chuyện như này, nàng muốn chạy thì phải chạy cho thật xa, có biết không?”
Chu Oanh liều mạng lắc đầu, lúc này nàng nghĩ lại mà thấy sợ, môi không còn chút máu, nàng ôm thật chặt Cố Trường Quân.
Con ngựa kia đã chạy đi không thấy tăm hơi, Cố Trường Quân đỡ Chu Oanh đứng dậy, sau đó họ chậm rãi trở về.
Lúc đầu nàng còn cảm thấy không sao, nhưng mới đi được hai bước, bỗng nhiên thấy đau bụng, Chu Oanh nhíu mày, cố nén lại, trên trán nàng chảy một tầng mồ hôi.
Cố Trường Quân cầm tay nàng, cảm thấy đầu ngón tay tinh tế hắn cầm trong lòng bàn tay lạnh như băng, hắn vừa quay đầu, đã nhìn thấy mặt Chu Oanh chảy đầy mồ hôi.
Cố Trường Quân vội ôm nàng lên, nhanh chóng quay về.
Trong trang đã dọn dẹp chỉnh tề, cũng đã dọn cơm xong, lão phu nhân và Trần thị đi dạo một vòng trong vườn, nhưng vẫn chưa thấy vợ chồng Cố Trường Quân trở về, đang muốn phái người đi nghênh đón, Cố Trường Quân đã về tới.
Vừa thấy bộ dạng của Chu Oanh, họ giật nảy mình.
Cố Trường Quân trầm mặt: “Mau mời đại phu!”
Trong phòng loạn thành một đoàn, lão phu nhân thoáng nhìn qua vết thương trên mặt Cố Trường Quân: “Đây là sao? Các con đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Trường Quân không trả lời, chỉ quay đầu lại cao giọng: “Đã mời người tới chưa?”
Trần thị liếc mắt nhìn ra bên ngoài: “Đi, Doãn ma ma đã đi gọi rồi! Hầu gia, ngài không sao chứ?”
Cố Trường Quân cúi thấp đầu, đặt Chu Oanh lên giường, Trần thị đỡ Cố lão phu nhân tiến vào, nhìn thấy Cố Trường Quân nắm tay Chu Oanh thật chặt.
Trong phòng yên lặng, không ai nói chuyện.
Cố lão phu nhân nhìn sườn mặt nghiêng của con trai mình, thấy ánh mắt hắn vẫn đọng lại trên người Chu Oanh, còn nhìn rất chăm chú, thì ra tình đã sâu như vậy.
Trước đây bà chưa từng thấy con mình để ý tới nữ nhân nào nhiều như vậy.
Nói đúng hơn là cho tới bây giờ bà chưa từng thấy Cố Trường Quân thân thiết với ai như vậy cả.
Tính tình của hắn rất khó thân cận, ở trong nhà luôn có cảm giác xa cách, sau khi vào quân đội thì rất ít khi trở về, dù cho có đứng trước mặt cũng rất ít nói chuyện.
Tựa như cả hơi thở của hắn cũng đầy sự lạnh lẽo, khiến người khác không có cách nào lại gần.
Hiện tại hắn đã có nữ nhân hắn yêu, có ngôi nhà của riêng hắn, hắn không còn lạnh lùng như băng nữa rồi, trong ánh mắt hắn ngoại trừ nữ nhân kia, cái gì cũng không chứa nổi.
Trong giây phút đó Cố lão phu nhân cảm thấy thật đau lòng, nhưng đồng thời lại thở phào một cách kì lạ.
Bà cũng sắp phải đi rồi, kinh thành mới là nhà của bà, Giang Ninh thuộc về Chu Oanh chứ không thuộc về bà.
Chu Oanh nhìn thấy Cố lão phu nhân theo vào, có chút thẹn thùng đẩy Cố Trường Quân một cái: “Ta không sao rồi, vừa rồi đột nhiên có chút đau, giờ hết rồi, có thể là do nhất thời sốt ruột nên đau sốc hông thôi?”
Cố Trường Quân mím môi không nói lời nào, Trần thị vội tới khuyên nhủ: “Nhìn sắc mặt của em dâu vẫn khỏe, chắc là do trên đường mệt nhọc, trên mặt Hầu gia còn có vết thương vẫn nên nhanh chóng đắp chút thuốc đi, vết thương còn đang chảy máu này.”
Trước mặt mẫu thân và tẩu tử, Cố Trường Quân cũng không phải không biết xấu hổ mà mặt nặng mặt nhẹ, hắn lo lắng nhìn Chu Oanh một cái, rồi mới chậm rãi đứng lên.
Chu Oanh dùng sức chống thân nằm dậy, nhưng đã bị Trần thị đè lại: “Muội không cần làm vậy, nương sẽ không trách muội.”
Cố lão phu nhân thở dài, bà thu tầm mắt lại rồi ngồi qua một bên, trong phòng yên tĩnh nên có chút xấu hổ, Trần thị cười nói: “Lúc đi chơi thì khỏe mạnh, sao hai người lại bị thương? Không phải ngã ngựa nên bị thương đó chứ? Vết thương của muội sao rồi?”
Chu Oanh lắc đầu: “Muội không cẩn thận bị trượt chân, đừng lo, muội thật sự không sao.”
Vừa dứt lời, đại phu đã đến, Lạc Vân mồ hôi nhễ nhại, mời đại phu tiến vào: “Phu nhân, nếu trở về thành thì không kịp, nên đã mời lang trung ở gần đây.”
Chu Oanh cảm thấy mình đã khỏe, nhưng sợ mọi người lo lắng nên đành để cho lang trung chẩn mạch.
Nàng lo sợ, sợ lang trung này cũng nhìn ra bệnh cũ của nàng, rồi nói ra trước mặt Cố lão phu nhân, chuyện này dù có chọc thủng trời cũng sẽ không được yên ổn một thời gian.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người lang trung và Chu Oanh, người nọ tùy ý chẩn mạch, sau đó thu tay: “Phu nhân là bị tổn thương đến thai khí, thời gian mang thai còn chưa lâu nên vẫn phải cẩn thận.”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, mọi người đều hai mặt nhìn nhau.
Chu Oanh nghẹn lời: “Đại phu ngài nói là…”
Lang trung kia thu hòm thuốc lại, trầm ngâm nói: “Ta sắc cho người một liều thuốc an thần, trước tiên cứ nghỉ ngơi hai ngày, nếu vẫn thấy không ổn thì lại gọi ta đến xem.”
Cố lão phu nhân bình tĩnh chống bàn ngồi dậy: “Đại phu ngài vừa mới nói, con dâu ta nàng ấy làm sao?”
Lang trung quay lại liếc nhìn gương mặt kinh ngạc của những người trong phòng, sau đó nhíu mày: “Đừng nói là, trong nhà vẫn chưa biết, chuyện phu nhân có tin vui?”
Cố Trường Quân vừa mới trở lại phòng đã nghe thấy những lời này.
Bước chân hắn ngừng lại, sau đó bước tiếp.
Mắt Chu Oanh rưng rưng, kinh ngạc nhìn hắn.
Cố lão phu nhân hô lên “Bồ Tát phù hộ”, không ngừng chỉ huy người hầu: “Nhanh, đi theo đại phu bốc thuốc.
Nhanh lên một chút! Ôi, đây là chuyện tốt, sao lại không khéo như vậy chứ, lại còn bị động thai khí, sớm biết thế thì đã không ra ngoài.
Các người còn thất thần làm gì, sao còn chưa đi?”
Lạc Vân Như Yên và Doãn ma ma đều vây quanh Cố lão phu nhân đang chỉ huy, Trần thị cười nói chúc mừng, vẫy tay ra hiệu người trong phòng lui ra, nàng ta cũng dìu lão phu nhân ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Cố Trường Quân bước tới trước giường rồi ôm chặt lấy Chu Oanh.
Chu Oanh vẫn cảm thấy đây không phải là sự thật, tháng trước nàng vừa mới tìm Trương đại phu coi qua, nói là do mệt nhọc quá độ nên mới ảnh hưởng đến chuyện “đến tháng”, sao hôm nay lại nói có?
“Hay tính sai rồi, ta… đừng nói cho mọi người họ sẽ không vui, ta quen rồi, nhưng mẫu thân bọn họ… không chấp nhận nổi.”
Cố Trường Quân ôm lấy eo nàng, sau đó mạnh mẽ bế nàng lên, hắn quăng nàng lên rồi lại tiếp được: “Oanh Oanh!”
Trong mắt hắn có ánh sáng lấp lánh, phản chiếu cả bóng dáng nàng.
Lúc đầu hắn còn nói không quan tâm tới, hiện tại lại vui vẻ quên mất cả hình tượng.
Chu Oanh mím môi, lắc đầu: “Lỡ đâu, lại chẩn đoán sai…”
Cố Trường Quân không đợi nàng nói xong đã ngăn môi nàng lại.
Có quá nhiều thứ để nói, nhưng hắn không nói nên lời, trong lòng có cái gì đó kích động, hắn sợ mở miệng ra sẽ làm bại lộ hết tất cả, nên hắn quyết định không nói gì hết.
Chỉ ôm nàng thật chặt.
Hắn lại nghĩ tới, hôm nay gặp nhiều chuyện nguy hiểm như vậy sẽ liên lụy tới nàng.
Nếu sớm đã biết nàng có thai, hắn sẽ chuẩn bị thật kĩ chứ không tùy tiện dẫn nàng đi mạo hiểm như vậy.
Đồ ăn bày đầy một bàn, hôm nay toàn những món để cho lão phu nhân ăn chay, nên đều là đồ chay, Cố lão phu nhân sai người đi làm lại, bảo cái gì tốt cho thai nhi thì cứ làm cái đó.
Một lúc lâu sau chỉ có mình Cố Trường Quân đi ra, hắn nói Chu Oanh mệt quá rồi, đang ngủ.
Cố lão phu nhân có chút mất mát: “Thôi, sáng mai hồi phủ đi, làm cho nàng một bàn thức ăn thật ngon.”
Lúc hoàng hôn buông xuống Lạc Vân mới rảnh rỗi lại nhìn Chu Oanh, nàng ta ngồi bên mép giường, Lạc Vân cầm lược trong tay, gỡ búi tóc cho Chu Oanh, nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc đen.
“Sắp tới ngày rồi, ngươi khẩn trương sao?” Chu Oanh nhẹ giọng hỏi.
Lạc Vân ngừng lại, lắc đầu, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười: “Có một chút.”
Chu Oanh quay người lại rồi cầm lấy tay nàng ta: “Lạc Vân, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa? Nếu ngươi gả đi, thì sẽ phải sống hết đời với hắn, ngươi không tình nguyện thì cuộc sống trôi qua sẽ rất khó khăn.”
Lạc Vân mím môi rũ mắt xuống, đáy mắt nàng ta có chút nước: “Ta nghĩ kĩ rồi, người đó, tuy có chút kiêu căng, nói chuyện không dễ nghe, tính tình cũng không tốt.
Nhưng hắn vẫn… đau lòng cho ta, cũng không chê xuất thân của ta.”
Chu Oanh cắn răng nói: “Hắn dựa vào gì mà ghét bỏ ngươi? Chính hắn cũng là tội thần, được Hầu gia cứu giúp.
Nếu không có Hầu gia, lúc này hắn còn đang ngồi trong tù, hoặc là đã chết rồi.
Hắn không được ghét bỏ ngươi, ai cũng không được.
Vì ta biết người này, từ trước đến nay đều xem thường nữ nhân nên ta lo cho ngươi.”
“Rồi cũng sẽ ổn thôi.” Lạc Vân ngẩng đầu mỉm cười: “Không phải ta còn có phu nhân làm chỗ dựa sao? Hắn dám đối xử không tốt với ta, ta sẽ chạy về, tìm người để nương tựa.”
Chu Oanh thở dài, không nỡ để Lạc Vân đi, nhưng nàng cũng biết rõ, không thể giam cầm Lạc Vân ở bên mình cả đời.
“Phu nhân, ngài có thai rồi, vất vả lắm mới có được.
Ta không ở bên cạnh người, người nhất định phải bảo trọng bản thân mình.” Lạc Vân nói xong, chậm rãi đứng dậy sau đó quỳ xuống: “Trước kia có những chuyện nô tỳ có lỗi với người, mong người đừng nhớ kỹ, hãy chỉ nhớ những chuyện tốt, chuyện hạnh phúc, rồi sống khỏe mạnh cùng Hầu gia.
Nô tỳ sẽ cầu nguyện Bồ Tát mỗi ngày, cầu nguyện người được trường thọ bình an.”
“Đứng lên đi” Chu oanh mím môi: “Ngươi không có lỗi gì với ta hết, chỉ cần nhớ rõ, sau này có chuyện gì khó xử, nhất định phải nói với ta.”
“…Vâng.” Lạc Vân dập đầu thật mạnh, sau đó mới bò dậy.
Chu Oanh khoát tay với nàng ta: “Hầu gia sắp trở lại rồi, ngươi đi trước đi.”
Lạc Vân gật đầu, hành lễ lui ra ngoài.
Chu Oanh vén mái tóc dài lỏng lẻo lên, đôi mắt nhìn xuyên qua ánh nến, dường như đang trở lại quá khứ ngày trước.
Đó là khi nàng còn ở trong viện của Trần gia, nàng mê man, bên người chỉ có một mình Lạc Vân.
“Vân cô nương, nhị phu nhân gọi người qua, muốn hỏi chút chuyện của Oanh cô nương.” Bên ngoài có một tiểu tỳ, đến xin Lạc Vân rời đi.
Chu Oanh đau đầu, cũng không mở mắt nổi, nhưng cảm nhận được người bên cạnh đang muốn đứng lên để đi ra ngoài, nàng bèn gấp gáp nói: “Lạc Vân, ngươi ở cùng với ta… Đừng để ta một mình…”
Lạc Vân giống như không nghe thấy, nàng bước nhanh chân theo tiểu tỳ kia.
Trong phòng yên tĩnh, trừ nàng ra không còn bất cứ ai.
Lúc đó nàng cảm thấy dường như cả bầu trời đều sập xuống.
Trên đời này, rốt cuộc vẫn không có người hướng về trái tim nàng.
Người nàng tín nhiệm nhất đã bỏ rơi nàng.
Nỗi tuyệt vọng khi đó không khác gì việc bị mẫu thân tự tay đẩy khỏi nơi ở.
Thời khắc này, nàng đột nhiên nghĩ thông suốt.
Ngày đó tại sao Tam thúc lại đến, tại sao lại gặp được người dây dưa với Lạc Vân.
Bởi vì Lạc Vân hối hận, lúc ấy nàng ấy đã hối hận, muốn cứu nàng trở về.
Nên nàng ấy mới tranh chấp với người khác, nhờ vậy mới có người phát hiện ra, mới cho nàng có cơ hội được Tam thúc cứu ra, mới khiến nàng không mất đi danh tiết.
Chuyện này còn uẩn khúc rất nhiều điều, nàng vẫn rất để ý, vẫn khó vượt qua được.
Cửa bị người đẩy ra, là Cố Trường Quân đã quay trở lại.
Hắn nhẹ nhàng mặc áo vào, sau đó bước vào một cách chậm rãi và nhẹ nhàng.
Ánh sáng bị hắn che khuất trong chốc lát, tiếp theo đã bị hắn ôm lấy nằm bên trong màn trướng.
Tay áo rộng thùng thình khẽ vuốt qua lại trên bụng nàng: “Cảm thấy sao rồi, ta nghe nói, sau khi có thai, sẽ rất vất vả.”
Đối với hắn, tim nàng không trở nên sắt đá được.
“Không có cảm giác gì, chàng làm vậy… nhột lắm.”
Cố Trường Quân ngẩng đầu cười nhìn nàng: “Sinh con trai đi, thế nào.”
Chu oanh cắn môi, nói không nên lời.
Nàng nằm trên gối, nhắm mắt lại.
Bên cạnh nàng là nam nhân nàng yêu nhất, người đã cho nàng một ngôi nhà, một bến tàu để nàng dựa vào.
Trong bụng nàng đã có cốt nhục của hắn rồi, nàng chỉ muốn trải qua những ngày yên bình vui vẻ như này, thôi, nàng không muốn rối rắm những chuyện trong quá khứ nữa.
“Ta vẫn không yên lòng, sợ có chuyện không vui.
Chàng có cảm thấy…”
“Ta cảm thấy, từ lúc thành thân tới giờ, nàng chưa từng nghiêm túc gọi tên ta.” Cố Trường Quân dùng một tay chống cằm, sau đó mỉm cười nhìn nàng: “Ta không có tên à?”
Chu Oanh sợ run người, bị hắn nhìn nên có chút chột dạ: “Ta…”
Cố Trường Quân đưa tay nắm lấy cằm nàng, nhẹ giọng nói: “Gọi một tiếng cho ta nghe đi.”
“Ta…”
Cố Trường Quân cười khẽ, không nói lời nào.
Mặt Chu Oanh đỏ lên, thử hô tên hắn: “Ta, Trường…” Ngại quá đi.
Hắn híp mắt, chân thành nhìn về phía nàng.
“Trường Quân…” Chu Oanh khó khăn lắm mới đọc rõ được từng chữ một, nói xong, bản thân lại có chút không được tự nhiên.
“Ngoan, gọi thêm lần nữa nghe nào.”
“Trường… Trường Quân, Trường Quân.”
“Ồ, gọi cũng không tệ lắm, tiếp tục.”.