Tìm hiểu thông tin từ Sở Trạch còn chưa đủ, Khiết Băng quyết định nhờ vả đến dì Lý.
Bà làm quản gia cho nhà họ Thẩm, cho nên chuyện liên quan đến Thẩm Hạo Khanh, bà chắc chắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Cứ tưởng thu được kết quả tốt đẹp, nào ngờ tốn công ngồi cả một tiếng đồng hồ, Khiết Băng cũng không hỏi được gì.
Căn bản là con người của Thẩm Hạo Khanh khá nhạt nhẽo, đến thói quen sinh hoạt cũng đơn điệu.
Về phương diện ăn uống, hắn không đặc biệt thích hay ghét món gì.
Khiết Băng nhìn quyển sổ đặt trên bàn, gương mặt vô cùng ủ rũ.
Đồng hồ đã điểm mười giờ tối, cô thở dài thườn thượt, đứng dậy trở về phòng.
Để mai tính vậy!
Thẩm Hạo Khanh vừa tắm xong, lúc này ở trần, trên hông chỉ quấn một chiếc khăn mỏng.
Khiết Băng vào đến phòng, bốn mắt chạm nhau, cô đỏ mặt ngượng ngùng quay đi chỗ khác.
“Giả vờ giả vịt!” Hắn phán.
Cô nghiến răng kèn kẹt, thật muốn lao vào đấm cho hắn vài phát.
Nhưng nghĩ kỹ lại nếu bị hắn ghi thù, tối nay hành hạ cô trên giường đến sống dở chết dở, cô phải nhịn.
Thẩm Hạo Khanh còn đang sấy tóc, Khiết Băng đã trèo lên giường, quấn chăn kín mít.
Hôm nay cô phải ngủ sớm, giữ gìn thân thể khỏe mạnh để ngày mai còn bắt đầu kế hoạch tác chiến.
Tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên, đánh động đến Khiết Băng.
Dù vậy cô vẫn nằm yên vờ như đã ngủ.
Hắn ra ngoài nghe máy, sau đó quay trở về phòng thay quần áo, lái xe rời khỏi biệt thự.
“Muộn rồi mà Thẩm Hạo Khanh còn đi đâu nữa?”
Khiết Băng chậc lưỡi, dù sao cũng tốt.
Hắn không có ở nhà, cô càng yên tâm ngủ ngon giấc.
Thẩm Hạo Khanh lái xe đến hộp đêm, nơi mà Sở Trạch vẫn thường rủ hắn đến.
Chỉ là người đàn ông này hiếm khi mò đến đây, vì hầu như thời gian của hắn đều đổ dồn vào đống dự án ở Thẩm thị.
Phải nói Thẩm Hạo Khanh là kẻ cuồng công việc.
Nhưng cũng chính vì thế mà Thẩm thị mới phát triển lớn mạnh được như ngày hôm nay.
Ở thành phố S này, trong giới thương nhân, không ai là không nể phục năng lực kinh doanh của hắn.
“Chu choa, thật hiếm thấy nha! Không ngờ Thẩm thiếu cũng đến mấy nơi như thế này.”
Sở Trạch gọi mấy cô chân dài vào phục vụ, liền bị Thẩm Hạo Khanh đuổi ra ngoài.
Hắn chỉ muốn đến đây uống rượu giải sầu, chứ không có nhu cầu thưởng thức cái đẹp.
“Cậu bớt nói vài câu, tập trung uống đi.”
“Sao thế? Thẩm Hạo Khanh, cậu có tâm sự à?”
Hắn đột nhiên im lặng, trầm ngâm nhìn ly rượu Whisky trên tay.
Ánh sáng đèn phòng chiếu vào thứ thủy tinh cao cấp kia, lung linh ánh vàng.
Phải! Trong lòng hắn đang mang nặng một bầu tâm sự.
Về người con gái hắn yêu…
“Sở Trạch, tôi đã điều tra ra tin tức của Khiết Quỳnh rồi.”
Anh nâng cốc rượu trên bàn, một hơi uống cạn.
“Cậu định thế nào?”
“Còn thế nào nữa? Trong vòng một tháng, tôi sẽ đem cô ấy về bên cạnh mình.”
Thẩm Hạo Khanh rầu rĩ như vậy là vì hắn biết Ninh Khiết Quỳnh không yêu hắn.
Nhưng mà người đàn ông này lại không có cách nào buông bỏ cô gái kia, người mà đã cùng hắn ngồi dưới gốc hoa tử đằng, cùng nhau hẹn ước.
Cô bé năm đó đã hứa gả cho hắn, sao bây giờ lại nuốt lời?
Sở Trạch không biết nên bày ra biểu cảm gì, còn nghĩ Thẩm Hạo Khanh và Khiết Băng đang đùa giỡn mình.
Mới cách đây mấy tiếng, cô còn hùng hổ tuyên bố với anh trong vòng một tháng sẽ khiến Thẩm Hạo Khanh yêu cô.
Bây giờ thì sao? Người đàn ông này lạị đang ráo riết truy tìm vị hôn thê bỏ trốn.
“Một tháng có nhanh quá không? Cậu có cách khiến Ninh Khiết Quỳnh quay về sao?”
“Ừ, không nhanh.
Sở Trạch, tôi tự có cách riêng của mình.”
Chỉ cần Thẩm Hạo Khanh gây áp lực lên nhà họ Ninh, hắn tin Ninh Khiết Quỳnh sẽ phải nhượng bộ, quay về bên hắn.
Bộ dạng kiên quyết thế kia, Sở Trạch nhìn đã biết Thẩm Hạo Khanh không nói đùa.
Nếu Ninh Khiết Quỳnh quay về, không phải sẽ diễn ra bi kịch tình cảm giữa ba người sao?
Xem ra anh chỉ có thể cầu nguyện cho Khiết Băng mà thôi!
Mối quan hệ giữa hai chị em nhà họ Ninh và Thẩm Hạo Khanh sẽ thế nào, thời gian một tháng sau sẽ rõ.
Sở Trạch cụng ly với hắn, hai người uống đến nửa đếm, anh mới lái xe đưa hắn về biệt thự.
Khiết Băng và dì Lý đỡ Thẩm Hạo Khanh vào trong nhà, dưới sự trợ giúp của Sở Trạch.
Cô nhìn tên đàn ông nhuộm tóc đỏ không khác gì mấy tên công tử bột ăn chơi kia, lầm bầm mắng trong miệng.
Trách móc anh để cho Thẩm Hạo Khanh uống say đến mức này!
“Tôi về nhé.
Chúc em ngủ ngon.”
Ninh Khiết Băng miễn cưỡng cười một cái, chưa đầy ba giây sau mặt đã nhăn lại.
Ngủ ngon cái con khỉ nhà anh! Thẩm Hạo Khanh uống say như vậy, đêm nay không biết cô có được yên thân không nữa.
Sở Trạch về rồi, Khiết Băng ngồi trên giường nhìn người đàn ông say khướt.
Hình như hắn đã ngủ, nên cô cũng không đề phòng mà nằm xuống bên cạnh, kéo chăn đắp cho cả hai người.
Thẩm Hạo Khanh bất ngờ ôm lấy Khiết Băng, vùi mặt vào mái tóc mềm mại kia.
Cả cơ thể cô cứng đờ, sống lưng hơi lạnh.
Mất gần một phút, cô mới có can đảm vươn tay ra phía trước, ôm lấy eo hắn.
“Khiết Quỳnh, đừng bỏ rơi anh.
Xin em…”
Thẩm Hạo Khanh thì thào trong đêm tối, từng câu từng chữ mang theo phần dịu dàng khó tả.
Khiết Băng cười ra nước mắt, cánh tay đặt trên người hắn dần thu về.
Đến cuối cùng, người hắn nhớ đến vẫn là chị gái cô, Ninh Khiết Quỳnh!.