“Đình Khả, cuối cùng em cũng về rồi.”
Trình Kiên tiến đến chỗ Khiết Băng, dang tay định ôm lấy thì bị cô né tránh.
Cô liếc nhìn vệ sĩ đứng sau lưng anh ta, hỏi:
“Rốt cuộc anh đang làm gì ở Lâm gia thế?”
Trình Kiên phẩy tay gọi một tên thuộc hạ, mang một tệp hồ sơ đến cạnh mình.
Anh ta lại ngồi xuống ghế sofa, ung dung nói:
“Chúng ta sắp kết hôn rồi! Anh đang chờ em về để báo tin tức tốt lành này đây.”
“Kết hôn?” Khiết Băng nâng cao giọng hỏi lại.
Trình Kiên tự tin lấy giấy tờ trong tệp hồ sơ, để lên bàn ngay trước mặt cô.
Khiết Băng nhìn rõ từng dòng chữ trên đó, chân mày nhíu chặt lại.
Chuyện quái quỷ gì thế này?
“Cậu đã tin tưởng giao lại toàn bộ tài sản của Lâm gia cho anh rồi.
Sau này ông ấy muốn anh chăm sóc cho em thật tốt, rồi thay ông quản lý JR.
Hôn lễ của chúng ta sẽ được cử hành sau hai ngày nữa, cô dâu của anh à!”
Khiết Băng không thể tin đây là sự thật.
Làm sao có chuyện hoang đường vậy chứ? Cô vừa đi có mấy ngày, đùng một cái Trình Kiên đã thông báo kết hôn, hơn nữa cậu của cô tuyệt đối sẽ không làm vậy nếu chưa hỏi qua ý kiến của cô.
“Trình Kiên, là anh uy hiếp ông ấy có phải không?” Khiết Băng tức giận đem đống giấy tờ trên bàn, ném vào mặt anh ta.
Lúc này Lâm Hàn ngồi trên xe lăn, được một thuộc hạ của Trình Kiên đẩy xuống.
Ông chỉ tay vào mặt cô, quát:
“Đình Khả, cháu không được lỗ mãng.”
Khiết Băng nghiêng đầu nhìn sang cậu của mình, rồi chỉ vào đống giấy tờ la liệt dưới sàn, nghi hoặc hỏi:
“Cậu, những điều Trình Kiên vừa nói là sự thật?”
“Phải.
Cậu ấy là một người tốt, nhất định sẽ chăm sóc chu đáo cho ba mẹ con cháu.”
Khiết Băng nắm chặt tay thành nắm đấm, quyết không thỏa hiệp.
Hạnh phúc của cô, cô sẽ tự mình lựa chọn, sao có thể nghe theo sắp đặt của người khác?
“Cậu chưa từng hỏi qua ý kiến cháu.”
“Để làm gì? Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng là lẽ thường tình.
Chuyện này cứ quyết định như vậy, cháu đừng nói thêm gì nữa.”
Khiết Băng lắc đầu, cảm tưởng đây không phải là người cậu hiền lành, luôn lo lắng cho mình nữa.
Cô xoay người định bỏ đi, liền bị vệ sĩ chặn lại.
“Tránh ra!” Cô gắt lên.
Đám vệ sĩ vẫn đứng chắn ngang trước mặt cô.
Lâm lão gia đập bàn, thét lớn:
“Sở Trạch, cháu mau đưa con bé lên lầu.
Trước khi cử hành hôn lễ, tuyệt đối không được để nó ra khỏi phòng.”
Ông vừa dứt lời, anh đã đi đến lôi Khiết Băng lên phòng.
Cô vùng vẫy, muốn Sở Trạch bỏ mình ra nhưng không được.
Anh mở cửa, dứt khoát đẩy cô vào trong rồi đóng sầm cửa lại.
Bên ngoài vang lên xích khóa, Khiết Băng cố đập cửa, gào thét nhưng không ai đáp lại.
Cô nghe tiếng bước chân đi về phía cầu thang, nhỏ dần…
“Tại sao mọi người lại trở nên như vậy?”
Khiết Băng không thể bình tĩnh nổi, bởi vì cả Lâm Hàn và Sở Trạch đều như biến thành người khác vậy.
Lúc trước họ rất yêu thương cô, vậy mà bây giờ lại đi giúp người ngoài, tàn nhẫn nhốt Khiết Băng vào trong phòng.
Suốt ngày đầu tiên, Khiết Băng tuyệt thực để chống đối.
Trình Kiên biết được ý định của cô, liền trút giận lên quản gia.
Chỉ cần cô không ăn, ông ấy liền bị vệ sĩ đánh.
“Trình Kiên, tên lòng lang dạ sói! Anh mau thả tôi ra!”
Mặc cho cô mắng nhiếc, chửi rủa, anh ta vẫn không xuất hiện.
Chống đối không được, Khiết Băng liền mềm mỏng trở lại.
Cô tỏ ra đáng thương để làm những người giúp việc mềm lòng, sau đó mượn điện thoại của họ để gọi cho Thẩm Hạo Khanh.
Đáng tiếc bọn họ đã được Trình Kiên dặn dò kỹ lưỡng, không ai dám làm trái lời anh ta.
Khiết Băng bất lực ở trong căn phòng lớn, hiện tại còn không biết tung tích của hai tiểu bảo bối và Tiêu Mạc.
Tối ngày thứ hai, cô chịu không nổi nữa.
Nếu còn cam chịu như vậy, sáng hôm sau cô phải cưới Trình Kiên mất.
“Các người có thả tôi ra không? Nếu không thả, tôi cắn lưỡi cho các người xem.”
Khiết Băng đập phá hết đồ đạc trong phòng, cuối cùng cũng dụ được Trình Kiên ra mặt.
Anh ta cẩn thận đi qua đống ngổn ngang dưới sàn, bước đến cạnh cô.
Chát!
Cô vung tay lên, tát thẳng vào khuôn mặt người đàn ông kia.
Trình Kiên nén giận siết chặt tay thành nắm đấm, giương mắt cảnh cáo:
“Đình Khả, em không được vô lễ với chồng tương lai của mình như vậy.”
“Chồng?” Cô cười nham nhở.
Ai thèm cưới anh ta chứ?
“Trình Kiên, anh đừng hòng được như ý nguyện.
Tôi dù có chết cũng không lấy một kẻ độc ác như anh đâu.”
Trình Kiên hiểu Khiết Băng đang ám chỉ điều gì.
Là cô đưa Tiêu Mạc về đây, hiển nhiên đã biết hết những anh ta đã làm.
Nhưng mà không còn quan trọng nữa rồi.
Ngày mai cô đã thành vợ của anh ta, cần gì phải giấu giếm.
“Đình Khả, em không nghĩ cho mình thì hãy nghĩ đến cậu và hai đứa con em đi.
Bọn họ sẽ ra sao nếu em dám chống đối tôi?”
“Anh…” Khiết Băng vung tay lên định đánh anh ta thêm một cái nữa thì bị Trình Kiên giữ tay lại.
Anh ta lùi về sau, ép Khiết Băng vào chân tường.
Bàn tay to lớn di chuyển đến chiếc cổ trắng ngần, bóp mạnh.
“Nếu em ngoan ngoãn làm Trình phu nhân, tôi sẽ đối xử tốt với An An và Ân Ân.
Bằng không… cuộc sống sau này của chúng, sợ rằng sẽ rất khó khăn đấy!”
Anh ta đưa ra lời cảnh báo cuối cùng rồi rời đi..