Ninh Khiết Quỳnh đến nhà kho tìm Tiêu Mạc.
Bởi vì Thẩm Hạo Khanh đã đưa hai đứa con của Khiết Băng đi nên cô ta muốn trút giận lên người thằng bé.
Cô ta cầm con dao trên tay, khó chịu nhìn Tiêu Mạc.
Thằng bé ngoan cường trừng mắt với Ninh Khiết Quỳnh, càng làm cô ta thêm tức tối.
“Sắp chết đến nơi rồi còn phách lối?”
“Cô muốn làm gì? Mau thả tôi ra, đồ phụ nữ độc ác!”
“Câm miệng!”
Ninh Khiết Quỳnh gắt lên, bàn tay bóp chặt lấy bả vai Tiêu Mạc.
Cô ta giơ con dao lên, lớn tiếng quát:
“Đừng trách tao, là do mày giúp Ninh Khiết Băng chống lại tao.
Thằng nhóc đáng chết!”
“Đồ độc ác! Cô giết tôi thì sớm muộn gì cũng bị cảnh sát bắt thôi!”
Cô ta mím môi thật chặt, cánh tay run run vì tức giận.
Ninh Khiết Quỳnh vốn dĩ không muốn làm đến mức này, nhưng Tiêu Mạc lại không ngừng khiêu khích.
Trong giây phút nóng giận, cô ta giơ cao con dao lên, nhằm về phía thằng bé.
Cô ta mím môi thật chặt, cánh tay run run vì tức giận.
Ninh Khiết Quỳnh vốn dĩ không muốn làm đến mức này, nhưng Tiêu Mạc lại không ngừng khiêu khích.
Trong giây phút nóng giận, cô ta giơ cao con dao lên, nhằm về phía thằng bé.
“Mày đi chết đi!”
Két, két…
Tiếng cửa sắt làm động tác của Ninh Khiết Quỳnh ngưng lại, cô ta theo quán tình nhìn về phía sau.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu rọi vào căn nhà kho nhỏ, một bóng dáng cao lớn tiến dần về phía hai người.
Con dao trên tay Ninh Khiết Quỳnh bỗng dưng rơi xuống đất, không khí xung quanh như bị ai đó rút cạn, khiến cô ta không thở nổi nữa.
Hai mắt nhòe hẳn đi, Ninh Khiết Quỳnh khẽ chớp mi, bất giác một dòng nước tinh khiết rơi xuống.
Cô ta dụi hai mắt, cố gắng nhìn thật rõ người phía đối diện.
Mái tóc bạch kim này, thật quen thuộc…
“Khiết Quỳnh, đừng làm chuyện dại dột!”
Giọng nói này, đã lâu lắm rồi cô ta chưa được nghe lại…
Ninh Khiết Quỳnh ngồi bất động trên nền đất, không màng đến người đàn ông kia đang cởi dây trói cho Tiêu Mạc.
Thằng bé được giải thoát, liền vùng vẫy chạy trốn.
“Khiết Quỳnh, anh về rồi đây.”
“Khiết Quỳnh, anh về rồi đây.”
Giọng nói êm dịu vang vọng bên tai Ninh Khiết Quỳnh.
Cô ta khẽ rùng mình, hai tay chống hẳn xuống nền xi măng khô ráp, đầu tóc rũ rượi.
Lẽ nào, người này thật sự là Cao Minh Viễn?
“Không, không thể nào.
Đừng động vào tôi! Minh Viễn… anh ấy chết rồi.”
Ninh Khiết Quỳnh trở nên bất ổn, hoảng loạn đẩy Cao Minh Viễn ra.
Suốt năm năm nay, cô ta đi khắp nơi tìm người đàn ông này nhưng một chút tung tích cũng không có.
Bây giờ sao có thể đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt được?
“Là anh.
Đúng là Cao Minh Viễn đây! Khiết Quỳnh à, Trình Kiên là người xấu, em đừng giúp hắn ta chống lại anh trai anh nữa.”
Mấy năm nay, Cao Minh Viễn sang Mỹ điều trị bệnh ung thư.
Nhờ vào mối quan hệ của Thẩm Hạo Khanh, hắn đã nhờ cậy vào những bác sĩ chuyên khoa có thâm niên cao, tận tình giúp đỡ cậu.
Cao Minh Viễn cũng nhận ra được tấm lòng của Thẩm Hạo Khanh, dần dà thay đổi thái độ với anh trai mình.
Cậu buông bỏ thù hận, không còn vì tiền tài, quyền lực mà đấu đá với Thẩm Hạo Khanh nữa.
Cao Minh Viễn cảm thấy cuộc sống của cậu tốt hơn trước kia rất nhiều, chỉ là còn vương vấn Ninh Khiết Quỳnh, nên sau khi điều trị thành công đã lập tức quay về tìm cô ta.
Nghe thư ký của Thẩm Hạo Khanh kể lại đầu đuôi mọi chuyện, Cao Minh Viễn mới nhanh chóng cho người đi điều tra tung tích của Ninh Khiết Quỳnh, kịp thời ngăn cản cô ta làm điều ác.
Ninh Khiết Quỳnh còn chưa kịp nói gì, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân của rất nhiều người.
Cao Minh Viễn sợ Trình Kiên đã phát hiện ra chuyện gì đó, vội vàng kéo Ninh Khiết Quỳnh chạy trốn.
“Chúng ta mau chạy thôi, trước khi bọn chúng đến đây bắt em.”
…
Trình Kiên bị bắt, nhưng bên phía cảnh sát đã tra ra chứng cứ anh ta trốn thuế mà Thẩm Hạo Khanh cung cấp là giả.
Một vài bằng chứng khác không đủ sức thuyết phục, cộng thêm bên phía Trình Kiên mời được luật sư giỏi, nên rất có thể anh ta sắp được bảo lãnh ra ngoài.
Thẩm Hạo Khanh vẫn đang cho người tìm kiếm Tiêu Mạc.
Mặc dù có vài người ở công trường chịu đứng ra làm chứng Trình Kiên bóc lột sức lao động của công nhân và đền bù đất không theo thỏa thuận ban đầu, nhưng bọn họ kiên quyết đòi gặp Tiêu Mạc mới chịu ra tòa.
Khiết Băng ở nhà chơi đùa cùng hai tiểu bảo bối.
Ba mẹ con đang ngồi trên ghế sofa lắp ráp mô hình thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
Sở Trạch đẩy cửa đi vào, Khiết Băng hơi ngước mặt lên nhìn.
Thấy anh, cô liền chào hỏi:
“Anh về rồi à? Từ sáng đến giờ anh đi đâu thế?”
“A, bác trai về rồi…” An An nhìn thấy Sở Trạch, liền chạy đến.
Sở Trạch bế cô bé lên, đôi mắt dần lộ ra vẻ độc ác.
Anh lấy ra con dao từ trong áo, dí vào cổ An An trước sự ngỡ ngàng tột độ của Khiết Băng.
“Anh… anh đang làm gì vậy?”
“Hừ, cho các người thời gian trong vòng tám tiếng khiến cảnh sát thả Trình tổng ra.
Bằng không, tôi giết đứa trẻ này!”
An An khóc nức nở, Khiết Băng muốn đuổi theo anh trai nhưng bị Ân Ân hoảng hốt giữ lại.
Cô chật vật giữa hai đứa nhỏ, đến cuối cùng lại ngồi sụp xuống nền nhà.
“Không, tại sao? Tại sao anh trai lại trở nên như vậy?”
Khiết Băng đau lòng bật khóc, bàn tay run run với chiếc điện thoại trên bàn, nhấn số gọi cho Thẩm Hạo Khanh, nhưng lại không thấy hắn trả lời.
Cô vội bế con trai mình lên, chạy ngay xuống lầu..