Khiết Băng đã thử hết mọi cách để khiến Thẩm Hạo Khanh có thiện cảm hơn với mình, nhưng tất cả đều vô dụng.
Cô rầu rỉ không thôi, chẳng lẽ cứ thế này mà chấp nhận chịu thua hắn?
Ôm hết đống muộn phiền trong người, Khiết Băng không biết tìm ai để tâm sự.
Cô buồn chán ra ngoài dạo phố hóng mát, tình cờ lại gặp được Sở Trạch.
Hai người vào trong một cửa hàng bán đồ ăn vặt bên đường.
Khiết Băng chán chường nằm dài ra bàn, ngay cả khi phục vụ bưng ra món bánh ngọt mà cô yêu thích, tâm trạng Khiết Băng vẫn không khá lên được.
“Em làm sao thế? Có phải là chuyện liên quan đến Thẩm Hạo Khanh không?”
Khiết Băng ngồi thẳng người, gật nhẹ đầu xem như là câu trả lời cho anh.
Cô chống tay lên cằm, bắt đầu than vãn với Sở Trạch về chuyện tình cảm giữa mình và hắn.
Vừa ăn vừa kể chuyện suốt nửa tiếng đồng hồ, Sở Trạch nghe thấy tiếng thở dài đều đặn từ cô mà não lòng theo.
Anh tự hỏi Thẩm Hạo Khanh có một cô vợ đáng yêu như thế, sao lại nỡ hắt hủi người ta chứ?
“Sở Trạch, anh nghĩ cách giúp em đi.
Dù sao anh cũng là bạn tốt của Thẩm Hạo Khanh, chuyện này đâu thể làm khó anh đúng không?”
Khiết Băng tròn xoe mắt nhìn Sở Trạch, chắp tay cầu khẩn.
Cô đã hết cách mới nhờ đến sự giúp đỡ từ anh, chỉ hy vọng người đàn ông này không lắc đầu từ chối.
Ban đầu anh còn thấy hơi khó xử, sau cùng tặc lưỡi, gật đầu đồng ý với cô gái nhỏ.
“Được rồi.
Ông đây tốt bụng sẽ ra tay giúp em một lần vậy.”
Sở Trạch đưa tay vân vê cằm, mắt hướng lên trần nhà đăm chiêu suy nghĩ.
Cao thủ tình trường như anh, có việc gì làm khó được?
Chưa đầy năm phút, Sở Trạch đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo.
Chỉ cần Khiết Băng biết cách phối hợp, chắc chắn sẽ thành công mỹ mãn!
Anh lấy ra trong ví một cặp vé chơi đi công viên giải trí đưa cho Khiết Băng.
Đây vốn là thứ Sở Trạch chuẩn bị để đi tán cô em xinh đẹp mà anh vừa quen ngày hôm qua, bây giờ đành phải nhường lại cho hai vợ chồng Thẩm Hạo Khanh vậy.
Cũng không biết anh mắc nợ gì với cô gái này, nhưng cứ hễ Khiết Băng lên tiếng nhờ vả, Sở Trạch lại không nỡ lắc đầu từ chối.
“Anh… anh nói em với Thẩm Hạo Khanh đi hẹn hò ở công viên giải trí hả?”
Khiết Bằng cầm chặt hai tấm vé trong tay, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề.
Cách hay của Sở Trạch là cái này sao? Hay cái con khỉ!
“Em thấy thế nào? Có phải là cảm động không cất nên lời không? Cứ bình tĩnh đi, sau này thành công rồi mời tôi ăn một bữa no nê vẫn chưa muộn.” Anh nói.
“Ăn cái đầu anh đấy! Thẩm Hạo Khanh căn bản sẽ không chịu đến mấy nơi đông người như công viên giải trí, chứ đừng nói gì là đi cùng em...” Cô buồn bả đáp lại.
Sở Trạch nghệt mặt ra, uất ức trong lòng.
Anh tốn công nghĩ ra cao kiến, cuối cùng lại bị cô mắng cho một câu phũ phàng.
Đưa tay day nhẹ trán, anh từ từ giải thích với cô gái nhỏ:
“Bà cô ngốc của tôi ơi, ông đây đã nhận lời giúp em ắt sẽ có cách.
Tôi còn chưa kịp nói, em lo xa thế làm gì?”
“Anh thật sự có cách để Hạo Khanh đồng ý đi cùng em sao?” Khiết Băng mừng rơn, ánh mắt mong chờ nhìn về phía Sở Trạch.
“Dĩ nhiên là có cách!”
Anh bảo Khiết Băng ngồi ở đây đợi, còn mình ra ngoài gọi điện thoại cho Thẩm Hạo Khanh.
Muốn để người đàn ông bận rộn với công việc kia chịu ngồi nghe anh nói nhảm, Sở Trạch chắc chắn phải nhắc đến Ninh Khiết Quỳnh.
Đúng như những gì anh nghĩ, dù có đang bận với đống hợp đồng chất cao hơn núi, nhưng khi nhắc đến người phụ nữ kia, Thẩm Hạo Khanh cũng tình nguyện bỏ qua một bên mà nghe anh nói.
“Lần này Ninh Khiết Quỳnh quay về, nếu cậu muốn giữ được cô ta bên cạnh mình thì phải nghe lời khuyên của tôi.”
“Có ý gì?” Hắn hỏi.
Bình thường những việc khác Thẩm Hạo Khanh đã chẳng nghe qua ý kiến của Sở Trạch, nhưng riêng về phương diện tư vấn tình cảm, người đàn ông kia quả thật không tồi.
Anh biết rất rõ làm cách nào để lấy lòng phụ nữ.
Một quân sư tốt như thế, Thẩm Hạo Khanh sao có thể bỏ qua được.
“Cậu tốt nhất nên học cách ở bên một người trước đi.
Bởi vì từ trước đến giờ cậu luôn cứng nhắc, không biết quan tâm người khác nên Ninh Khiết Quỳnh mới không để cậu vào mắt đấy.”
Thẩm Hạo Khanh đưa tay day nhẹ chóp mũi, suy nghĩ về lời nói của Sở Trạch.
Thật sự bản thân hắn tệ như lời anh nói ư?
“Tôi hiểu ý cậu rồi.
Chỉ cần Khiết Quỳnh chịu cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ thay đổi bản thân mình.”
“Xùy! Có quỷ mới tin mấy lời nói suông.
Trước khi Ninh Khiết Quỳnh quay lại, cậu nên thay đổi luôn đi.
Không phải đang có sẵn Ninh Khiết Băng ở bên cạnh đó ư? Cậu có thể dùng em ấy để thử.”
Sở Trạch nói lấp lửng, rồi tắt máy ngang.
Lúc Thẩm Hạo Khanh còn đang ngồi trầm ngâm bên bàn làm việc, liền nhận được tin nhắn từ Khiết Băng gửi tới.
Cô đề nghị hắn đi chơi ở công viên giải trí với mình.
Thẩm Hạo Khanh còn nghĩ đầu óc cô có vấn đề, một nơi ồn ào như thế, hắn sẽ không bao giờ đến.
Quan trọng là đi cùng Khiết Băng, khả năng chắc chắn bằng không!
Đang định gọi điện thoại từ chối thẳng, ngón tay của Thẩm Hạo Khanh đột nhiên khựng tay lại trên màn hình cảm ứng.
Hắn thẩn người ra, loáng thoáng nghe thấy câu nói của Sở Trạch bên tai.
“Trước khi gặp lại Khiết Quỳnh, cậu hãy tìm cách thay đổi bản thân đi.”
Hắn liền nhắn lại cho Khiết Băng vỏn vẹn hai chữ đồng ý, rồi tập trung làm việc tiếp.
Ở bên này sau khi nhận được tin nhắn phản hồi, cô mừng rơn, suýt chút nữa còn nhảy cẫng lên vì vui mừng.
Sở Trạch thật lợi hại, có thể tùy tiện nói vài ba câu đã thay đổi được quyết định của Thẩm Hạo Khanh rồi.
“Ban nãy anh nói gì với Hạo Khanh thế?”
Khiết Băng muốn hỏi bí kíp, sau này có thể áp dụng lại.
Cô đoán Sở Trạch đã biết được tật xấu nào đó của Thẩm Hạo Khanh, nên lấy ra uy hiếp hắn đó mà.
“Bí mật! Em biết làm gì? Việc của em là nắm bắt cơ hội lần này cho tốt đi.”
Giúp được gì Sở Trạch đã giúp hết rồi.
Có thể khiến tên họ Thẩm rung động hay không, còn phải xem bản lĩnh của cô gái kia nữa!.