Khiết Băng về nhà chuẩn bị quần áo để đi hẹn hò với Thẩm Hạo Khanh.
Cô ướm qua ướm lại mấy bộ váy mà dì Lý mang đến cho mình, song lại không ưng lấy bộ nào.
Đầm váy vướng víu vốn không thích hợp với cô.
Khiết Băng mở tủ đồ, lấy ra chiếc quần sooc và áo phông trắng đơn giản, quyết định mặc chúng đi đến công viên giải trí vào chiều nay.
Thẩm Hạo Khanh nhắn tin cho Khiết Băng, bảo cô đón taxi tự mình đến điểm hẹn trước.
Đợi sau khi giải quyết hết công việc ở Thẩm thị, hắn sẽ lái xe đến thẳng đó.
Khiết Băng nghe theo lời hắn, nhưng đến nơi chờ một lúc lâu vẫn không thấy Thẩm Hạo Khanh đâu.
Cô hơi sốt ruột, còn nghĩ hắn cho mình leo cây.
Khiết Băng do dự một lúc, quyết định gọi điện thoại cho hắn.
Tút, tút…
Khiết Băng thở dài, mặt thoáng thất vọng.
Có lẽ suy nghĩ của cô đúng rồi, hắn sẽ không đến!
“Ninh Khiết Băng…”
Giọng nói truyền đến từ phía sau, không quá lớn nhưng vẫn đủ để cô nghe thấy.
Khiết Băng xoay người lại, nhìn thấy Thẩm Hạo Khanh thì không khỏi vui mừng.
“Hạo Khanh, anh đến rồi à?”
Khiết Băng chạy lại, chủ động khoác tay Thẩm Hạo Khanh.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn ăn mặc đơn giản như vậy thì vô cùng ngạc nhiên.
Không còn là âu phục thắt cà vạt chỉnh tề nữa, thay vào đó là quần jean phối cùng áo phông trắng và giày thể thao năng động.
Trùng hợp Khiết Băng cũng mặc áo phông trắng, vì thế nhìn hai người giống như mặc đồ đôi vậy!
Thẩm Hạo Khanh để mặc cho cô kéo mình đi khắp công viên giải trí.
Khiết Băng đề nghị chơi trò chơi cảm giác mạnh, vì thế họ mua vé ngồi tàu lượn siêu tốc.
Cô chơi thỏa thích, miệng cười sảng khoái, còn tên đàn ông ngồi bên cạnh, mặt mày lại nhăn như khỉ.
Hắn cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, không hiểu vì sao cô gái kia có thể cười vui sướng như thế.
Thời gian ở đây chơi mấy trò vô bổ, hắn đã có thể giải quyết được một mớ công việc quan trọng rồi.
“Hạo Khanh, chúng ta sang bên kia chơi đi.”
Xuống khỏi tàu lượn siêu tốc còn chưa kịp thở, Thẩm Hạo Khanh đã bị Khiết Băng kéo sang khu trò chơi khác.
Lần này cô với hắn đi vòng quay ngựa gỗ, tuy tốc độ xoay vòng không nhanh nhưng vẫn rất chóng mặt.
“Hạo Khanh, chúng ta sang bên kia chụp ảnh nhé?”
“Không thích!”
“Chỉ một lúc thôi, không tốn nhiều thời gian đâu, nha nha…” Khiết Băng nài nỉ, liên tục lay lay cánh tay người đàn ông kia.
Thẫm Hạo Khanh liền bị khuôn mặt đơn thuần kia làm cho mềm lòng, hắn gật đầu đồng ý với cô gái nhỏ.
Khiết Băng đưa điện thoại cho một ông chú gần đó, nhờ ông ấy chụp ảnh giúp mình.
Thẩm Hạo Khanh mặt không chút cảm xúc, hai tay chắp sau lưng, đứng nghiêm như một pho tượng đá.
“Cậu thanh niên kia cười lên một chút đi.”
Bị nhắc nhở, Thẩm Hạo Khanh đành miễn cưỡng nhoẻn miệng cười.
Khiết Băng bèn đứng sát lại, choàng tay ra phía sau ôm lấy eo hắn.
Thẩm Hạo Khanh thuận thế ôm lấy cô, chụp mãi cũng được một bức ảnh ưng ý.
“Đẹp quá đi!”
Cô giơ điện thoại lên khoe với Thẩm Hạo Khanh, hắn chỉ liếc sơ rồi nhìn đi hướng khác, tỏ ra không thèm để ý đến.
Khiết Băng vui vẻ cất điện thoại vào túi, sau đó nhìn về phía xe bán kem tươi ở đằng xa, năn nỉ Thẩm Hạo Khanh đi mua cho mình.
“Em nghe nói kem tươi ở đây ngon lắm.
Hạo Khanh, anh đi mua cho em đi.”
“Cô muốn thì tự đi mà mua.” Hắn phũ.
Khiết Băng xịu mặt xuống, chậm chậm đi về phía xe kem tươi kia.
Do có rất nhiều người xếp hàng nên cô đứng xa tít ở đằng sau, không biết khi nào mới đến lượt.
Thẩm Hạo Khanh thở dài ngán ngẩm, bèn bước nhanh lại, thay thế chỗ đứng của Khiết Băng.
Hắn bảo cô đến ghế đá đằng kia ngồi đợi, còn mình sẽ mua kem.
“Anh phải mua hai cây đấy, nhất định phải là hai cây.” Cô dặn đi dặn lại, rồi mới chịu đi đến ghế đá ngồi.
Thẩm Hạo Khanh cứ tưởng Khiết Băng một mình ăn hết hai cây kem, ngờ đâu cô lại đưa cho hắn một cây.
Thẩm Hạo Khanh nhìn xung quanh có rất nhiều người, ngại ngùng không dám ăn.
Đường đường là chủ tịch Thẩm thị, vào công viên giải trí dành cho con nít chơi, lại còn ăn kem nữa thì ra thể thống gì? Da mặt hắn mỏng lắm, không thể để mất hình tượng như thế được!
“Anh cứ ăn đi.
Ở đây không ai quan tâm anh là ai đâu.”
Hắn nghĩ cũng phải, dù hơi ngại nhưng vẫn kéo Khiết Băng đến một góc ít người, mới yên tâm cầm cây kem lên ăn.
Trời dần tối, công viên giải trí bật đèn sáng lấp lánh.
Cô nhìn về phía vòng đu quay trước mặt, há miệng trầm trồ.
“Hạo Khanh, đằng kia đẹp quá! Chúng ta đi vòng quay trên không trung đi!”
Do quá phấn khích, Khiết Băng vung tay lên đầy hứng khởi, vô tình lại quệt trúng cây kem trên tay Thẩm Hạo Khanh.
Cứ thế kem tươi dính ập vào mặt hắn, lem luốc từ miệng đến hai bên má.
“Mẹ kiếp! Ninh Khiết Băng, cô cố tình chơi tôi có phải không?”
“A, không… không có.
Em xin lỗi, do em lỡ tay thôi.”
Khiết Băng tìm khăn giấy trong túi xách, lật đật mấy vết dơ trên mặt Thẩm Hạo Khanh.
Cô không nhịn được mà bụm miệng cười, càng khiến hắn ngượng đỏ mặt.
Cô rướn người, ghé sát khuôn mặt lại gần mặt hắn, tỉ mỉ dùng giấy lau sạch.
Lồng ngực của Thẩm Hạo Khanh đột nhiên phập phồng, tim đập mạnh.
Thình thịch, thình thịch…
Hắn bất giác cúi thấp đầu, không tự chủ được mà hôn Khiết Băng.
Người đàn ông kia bá đạo ghì chặt vai cô, tham lam ngậm mút đôi môi mềm.
Cô vẫn mở to mắt ra nhìn hắn, tinh thần trở nên căng thẳng cực độ.
Mãi sau mới dám nhắm mắt tiếp nhận, cùng hắn triền miên trong nụ hôn dài.
“Hạo Khanh, có phải anh đã bắt đầu rung động rồi không?” Cô thầm nghĩ..