Trời vừa mới tạnh, mây dần tan đi bớt, để lộ ra nền trời trong xanh quang đãng.
Khiết Băng xòe tay ra trước mặt, thích thú hứng những giọt nước mưa còn đọng lại trên mái hiên trước tòa cao ốc Thẩm thị.
Cô nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh mình, nghiêng đầu nở một nụ cười tươi rói.
“Hạo Khanh, chúng ta về nhà thôi.”
Cô bước đi trước, Thẩm Hạo Khanh liền theo sau, đưa tay túm cổ áo của Khiết Băng kéo ngược lại.
Hắn rút điện thoại ra từ trong túi áo, vừa bấm số vừa nói:
“Cô đứng yên ở đây một lúc đi.
Tôi sẽ gọi tài xế đến đón chúng ta.”
Khiết Băng khẽ lắc đầu, tranh thủ chỉnh lại cổ áo bị hắn làm nhàu.
Tiết trời mát mẻ thế này, đi bộ dạo phố không phải tốt hơn sao?
“Hạo Khanh, chúng ta đi bộ về nhà nhé? Sẵn tiện có thể dạo phố.”
“Cô có vẻ thích dạo phố nhỉ?” Hắn hỏi.
Khiết Băng không nói gì, chỉ hướng ánh mắt trong trẻo về phía Thẩm Hạo Khanh.
Hắn đút tay vào túi quần, hít thật sâu rồi thở phào một hơi ra ngoài không khí.
Kỳ thực, hắn bị cái dáng vẻ này của cô làm cho dao động.
Chết tiệt! Điên mất…
Thẩm Hạo Khanh bất giác xoay người sang chỗ khác, tránh để bản thân bị đôi mắt kia làm cho mê hoặc.
Hững hờ được một lúc, cuối cùng hắn vẫn đồng ý với thỉnh cầu của cô.
Khiết Băng cứ nắm chặt lấy cổ tay Thẩm Hạo Khanh, vừa đi vừa cười nói không ngớt.
Nhân lúc cô không để ý, hắn liền đan tay mình vào tay cô, rồi đút vào túi áo vest.
Hắn ngước mặt lên nhìn trời để tránh cái nhìn dò xét từ Khiết Băng, lấp liếm nói:
“Trời hôm nay hơi lạnh!”
Cô biết Thẩm Hạo Khanh còn có ý khác, nhưng không hề vạch trần hắn.
Tuy Khiết Băng không cảm thấy lạnh, nhưng giây phút bàn tay của mình nằm gọn trong túi áo hắn, cô lại thấy ấm áp lạ thường.
Khiết Băng thật ước thời gian đừng trôi, để cô có thể đắm chìm trong khoảnh khắc đẹp đẽ này mãi…
Tối hôm đó, sau khi dùng bữa xong, Thẩm Hạo Khanh bỗng thấy đau đầu.
Hắn chỉ mới xem qua nửa trang tài liệu đã không gắng nổi, mà trở về phòng nằm nghỉ ngơi.
Khiết Băng đưa tay sờ nhẹ lên trán Thẩm Hạo Khanh, hình như trán hắn hơi nóng.
Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một cảm giác tự trách, tự dằn vặt bản thân vì đã để hắn đi bộ cùng mình vào chiều nay.
Có lẽ vì tiết trời thất thường sau cơn mưa nên Thẩm Hạo Khanh mới bị cảm lạnh.
Khiết Băng cũng không ngờ một người đàn ông có thể lực tốt như hắn dễ bị bệnh đến vậy.
Dì Lý ở dưới bếp sắc thuốc cho Thẩm Hạo Khanh.
Khiết Băng cẩn thận bê vào phòng, gọi hắn dậy để uống thuốc.
“Cô để lên bàn đi, một lát nữa tôi sẽ uống.” Hắn vừa nói, vừa dè chừng nhìn bát thuốc trên tay Khiết Băng.
Thẩm Hạo Khanh từ nhỏ đến lớn rất sợ uống thuốc, vì vậy hắn luôn chú ý giữ gìn sức khỏe, rất ít khi để bản thân mình bị bệnh.
Thế mà lần này, chỉ vì đi cùng cô gái kia, hắn lại phát sốt đến mức nằm bẹp trên giường.
Càng nghĩ càng thấy mất mặt.
Khiết Băng đội mưa đến công ty hắn nhưng vẫn khỏe mạnh bình thường.
Cớ sao trời đã tạnh, Thẩm Hạo Khanh lại đổ bệnh chứ.
“Em thổi nguội bớt rồi, anh uống đi cho nhanh khỏe.”
“Ừ, cô ra ngoài đi rồi tôi uống.”
Khiết Băng đã nhìn ra điểm bất thường của Thẩm Hạo Khanh từ khi cô bưng bát thuốc vào.
Cô chỉ vào bát thuốc đặt trên bàn, ngập ngừng nói:
“Hạo Khanh, đừng nói với em là anh sợ uống thuốc đấy nhé?”
“Ai sợ chứ.
Cô đừng nói linh tinh.” Hắn chột dạ, vội phản bác lại.
Khiết Băng liền bưng ly bát thuốc trên bàn lên, tiến đến ngồi xuống cạnh Thẩm Hạo Khanh.
Cô múc một muỗng thuốc, thổi thêm một lần nữa rồi mới đưa lên kề lên sát miệng hắn.
“Chồng, anh mau há miệng ra đi.
A…”
Thẩm Hạo Khanh lừ lừ ánh mắt nhìn cô gái nhỏ, môi vẫn mím chặt lại không chịu phối hợp.
Khiết Băng kiên nhẫn dụ dỗ hắn uống thuốc, nhìn khuôn mặt nhăn như khỉ của Thẩm Hạo Khanh không nhịn được mà cười phá lên.
“Im miệng, ai cho cô cười hả?”
Hắn thẹn quá hóa giận, vội giành lấy bát thuốc trên tay cô, một hơi uống cạn.
Hắn nhớ trong ngăn kéo bàn cạnh giường có kẹo ngậm, bèn mở ra lấy một viên, nhanh chóng nuốt vào.
Điều này càng khiến Khiết Băng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Nhưng rồi cô bỗng im bặt, vì trong đầu xuất hiện một đoạn ký ức thời thơ ấu.
“Ngoan, anh uống thuốc đi rồi em sẽ cho anh kẹo.”
“Em hứa rồi đấy nhé!” Cậu bé kia ngoan ngoãn bưng bát thuốc uống lên ừng ực.
Khiết Băng đứng dậy, quay chỗ khác đưa tay dụi mắt.
Cô nhận lấy bát thuốc từ tay Thẩm Hạo Khanh, im lặng không nói một lời mà lầm lũi đi ra ngoài.
Hắn khẽ giật mình, nhíu mày nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn kia.
“Khiết Băng, vừa nãy là cô khóc sao?”
Lạ thật! Rõ ràng vừa mới cười tươi rất vui vẻ, sao thoáng cái Khiết Băng lại trở nên như vậy? Thẩm Hạo Khanh ngồi ở trên giường, bồn chồn suy nghĩ về thái độ kỳ lạ của cô..