Gả Thay Cho Chị Thẩm Thiếu Anh Nhận Nhầm Người Rồi! FULL


Con số chưa dừng lại ở mức ba trăm triệu, những người đàn ông thèm khát cơ thể Khiết Băng đang đứng dưới kia liên tục nâng cao mức giá.

Cô hoang mang nhìn về phía bọn họ, hai cánh tay chống trên mặt sàn không ngừng run rẩy.
“Năm trăm triệu.”
Mức giá đã đạt đến ngưỡng ít ai theo được.

Nhưng lúc người đàn ông trung niên kia tưởng chừng mình đã nắm chắc phần thắng, thì một lão già bụng phệ từ dưới bước lên, hào phóng hét ra con số khủng:
“Một tỷ!”
Hai mắt của người phụ nữ kia sáng rực như bắt được vàng, lập tức gào lớn:
“Một tỷ lần thứ nhất.”
Bên dưới tiếp tục xôn xao, nhưng không có ai dám nâng mức giá lên nữa.
“Một tỷ lần thứ hai.”


Lồng ngực Khiết Băng phập phồng, lúc ngước lên lén nhìn lão già bụng phệ kia thì bắt gặp ông ta cũng đang nhìn mình.

Lão ta liếm môi thèm thuồng, bàn tay còn làm ra động tác khiếm nhã trước mặt cô gái nhỏ.
Lồng ngực Khiết Băng phập phồng, lúc ngước lên lén nhìn lão già bụng phệ kia thì bắt gặp ông ta cũng đang nhìn mình.

Lão ta liếm môi thèm thuồng, bàn tay còn làm ra động tác khiếm nhã trước mặt cô gái nhỏ.
“Một tỷ lần thứ ba.

Giao dịch thành công!”
Đến đây thì nhiều người đàn ông khỏi thấy tiếc nuối, trò vui đã hết, người người tản ra bỏ đi chỗ khác.


Khiết Băng bị kéo vào bên trong, suốt quãng đường đi cô không còn tí sức lực nào để phản kháng.
Chân tay Khiết Băng mềm nhũn ra, cô được đưa đến một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang yên tĩnh.

Người ta đẩy ngã cô nằm sấp lên giường, rồi khóa chặt cửa phòng trước khi ra ngoài.
Chỉ còn lão già bụng phệ ở lại.

Lão ta cởi áo vest ngoài, ánh mắt tà dâm nhìn Khiết Băng không chớp.

Con mồi đêm nay quả thật béo bở, lão phải từ từ thưởng thức để xứng đáng với số tiền mình bỏ ra mới được.
“Ông đừng qua đây! Xin ông… xin ông tha cho tôi.

Ông muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa cho ông.”
Tiền sao? Lão ta cười hô hố, không mảy may đến lời nói của Khiết Băng mà tiếp tục cởi nút áo sơ mi trên người.

Đã đến hộp đêm này để tìm thú vui thì làm gì thiếu tiền? Huống chi ông ta còn vừa là người thắng cuộc trong buổi đấu giá kia nữa.


“Cô em phục vụ anh thật tốt, nếu làm anh vui vẻ thì sẽ được thêm tiền boa.”
Lão cởi trần, lộ ra chiếc bụng nhăn nheo đầy ngấn mỡ.

Lão nắm lấy cổ chân Khiết Băng, kéo mạnh về phía mình.
“Em gái, anh không chịu nổi nữa rồi.”
“Không… không, làm ơn đừng…”
Giây phút người đàn ông kia dùng lưỡi liếm vào ngón chân Khiết Băng, cô đã bật khóc lên thành tiếng.

Sự chống cự yếu ớt từ cô hoàn toàn không có tác dụng, cô rất sợ tối hôm nay sẽ bị lão già kia làm nhục!
“Hạo Khanh, cứu em… anh mau đến cứu em với.”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Khiết Băng chỉ biết gọi tên Thẩm Hạo Khanh trong vô vọng.

Cô nắm chặt phần ga giường đằng sau lưng, dồn lức bật người, đạp một cú vào mặt lão già kia.
“Mày dám!”
Chát!


Chát!
Lão ta không thương tiếc mà tát mạnh vào gò má Khiết Băng, miệng cô méo xệch đi, khuôn mặt trở nên nóng bừng, bỏng rát.

Lúc người đàn ông đó định kéo váy của cô xuống thì…
Rầm, rầm!
Tiếng đạp cửa vang lên không ngớt, chẳng mấy chốc bản lề bị bung ra, cánh cửa gỗ đổ ầm xuống đất.

Bóng dáng cao ngạo bước vào bên trong, chưa kịp để lão già kia hiểu gì đã lao vào đấm túi bụi.
Lão ta nằm vật ra sàn, liên tiếp chịu những cú đấm trời giáng từ Thẩm Hạo Khanh.


Máu mũi, máu miệng chảy ra không ngừng, Khiết Băng nhìn thấy cũng phải hoảng hốt.

Cô sợ nếu tiếp tục đánh sẽ xảy ra án mạng mất.
“Hạo Khanh, đừng đánh nữa.

Xin anh dừng tay lại…”
Khiết Băng ôm chầm lấy hắn từ đằng sau, ngăn cản hành động mất kiểm soát kia của Thẩm Hạo Khanh.

Cô vừa nói vừa khóc lớn, hắn sững người, buông bỏ nắm đấm mà quay lại đằng sau, ôm chặt lấy cô gái nhỏ.
“Đừng sợ.

Không sao nữa rồi!”


“Hạo Khanh, em muốn về nhà.

Chúng ta mau đi thôi.”
Thẩm Hạo Khanh bế Khiết Băng lên, trước lúc rời khỏi còn trừng mắt nhìn lão gia nằm vật vã trên sàn.

Bước chân hắn vội vã hướng về phía hầm đỗ xe, nhưng mới đi được nửa đoạn hành lang đã chạm mặt Khiết Quỳnh.1
“Khiết Băng, em không sao chứ?”
Thẩm Hạo Khanh không ngờ Ninh Khiết Quỳnh lại đến đây.

Hắn đoán cô ta đã nghe trộm cuộc điện thoại của mình mà bám theo.

Khiết Băng vỗ nhẹ cánh tay Thẩm Hạo Khanh, ý bảo hắn thả mình xuống đất.
“Em không sao! May mà Hạo Khanh đến kịp lúc.” Cô đáp.
Sẵn có Ninh Khiết Quỳnh ở đây, Thẩm Hạo Khanh giao Khiết Băng lại cho cô ta.

Bàn tay hắn ban nãy đấm người ta cũng trầy trụa không ít, nhưng hắn chẳng thèm quan tâm đến.


Thẩm Hạo Khanh không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy, hắn phải xử lý triệt để chuyện này mới cam lòng.
“Khiết Quỳnh, em giúp anh đưa Khiết Băng về nhà trước đi.”
Ninh Khiết Quỳnh nhận lời hắn, dìu Khiết Băng tiếp tục đi về phía trước.

Cô ta không ngừng an ủi cô, sắc mặt căng thẳng thể hiện sự lo lắng của mình.


“Khiết Băng, em không sao là tốt rồi.

Chị sốt hết cả ruột gan, cứ nghĩ em sẽ gặp chuyện không may.”
Một người phụ nữ bước ra từ căn phòng gần đó, vỗ tay bôm bốp không rõ dụng ý gì.

Cô trấn ngang lối đi của hai chị em nhà họ Ninh, miệng rít một hơi thuốc lá, phả khói phì phèo vào không khí.
“Định ở đây diễn cảnh chị em thâm tình sao? Quý hóa thật.”
Ninh Khiết Quỳnh nắm chặt tay thành nắm đấm, nhíu mày cảnh cáo người phụ nữ kia.

Cô ta chẳng hề sợ hãi mà còn lên mặt thách thức, nói lời ẩn ý:
“Thái độ thiếu thiện chí này của Ninh tiểu thư là sao thế? Đừng nói cô lợi dụng chúng tôi xong rồi liền tỏ ra không quen biết gì nhé!”
“Cô đừng ăn nói xằng bậy.” Ninh Khiết Quỳnh gắt lên, lấn át giọng nói của người phụ nữ trước mặt.
Khiết Băng lơ ngơ không hiểu gì, tức thì bị Ninh Khiết Quỳnh kéo đi mất.

Nhưng mà người kia không chịu bỏ qua, vẫn bám theo hai cô gái này.
“Ninh Khiết Băng, cô có muốn biết chị gái mình đã làm ra điều gì không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận