Thẩm Hạo Khanh tức tốc lái xe đến bệnh viện, bởi vì nghĩ rằng người nhà của An An vẫn còn ở đó tìm kiếm con bé.
Quan trọng nhất là hắn muốn xác nhận danh tính của người phụ nữ kia – người mà có giọng nói giống hệt Khiết Băng, vợ của hắn.
Thẩm Hạo Khanh xuống khỏi xe, bước chân gấp gáp hướng về phía cổng của bệnh viện.
Mới từ ở đằng xa, hắn đã thấy bóng dáng quen thuộc của cô gái nhỏ, lần này chắc chắn không thể nhầm.
Cổ họng có chút nghẹn lại, hắn bước thật nhanh đến chỗ Khiết Băng, hơi thở dồn dập cất tiếng gọi cô:
“Khiết Băng.”
Bàn tay hắn nắm lấy tay cô, kéo về phía mình.
Khiết Băng quay lại nhìn người đàn ông kia, hai chân nặng trịch không sao nhấc lên được, bất động tại chỗ.
Nhìn thấy Thẩm Hạo Khanh đang đứng trước mặt mình, chân thực đến mức cô không thể nghĩ đây chỉ là một cơn ảo mộng.
Mất mấy giây để tự chấn an bản thân mình, cô mới hất tay người đàn ông kia ra, lạnh lùng nói:
“Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi!”
Khiết Băng toan quay người bỏ đi thì bị Thẩm Hạo Khanh giữ chặt lại.
Hắn ôm chầm lấy cô, cánh tay dùng lực siết lấy bả vai cô gái nhỏ, nỗi nhớ suốt năm năm qua tuôn trào như dung nham núi lửa, cuộn cuộn đến mức không thứ gì cản lại được.
“Không! Là em, Khiết Băng, anh không thể nhầm được.”
Khiết Băng kịch liệt đẩy người đàn ông kia ra, sắc mặt bình thản không hề dao động.
Cô giơ hai tay ra đằng trước, ngăn cản Thẩm Hạo Khanh lại gần mình.
“Tôi là Lâm Đình Khả, không phải Khiết Băng.
Anh nhận nhầm người rồi, mong hãy tự trọng.”
Thẩm Hạo Khanh làm sao có thể tin vào những lời nói kia chứ? Dù cho trên đời này người giống người không hiếm, nhưng Khiết Băng là vợ của hắn, giữa hai người đương nhiên sẽ có một mối liên kết vô hình, lần này hắn sẽ không lầm tưởng nữa.
“Xin em về bên anh có được không? Năm năm trước là anh có lỗi với em, bây giờ hãy cho anh một cơ hội bù đắp, anh nhất định sẽ không để em chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.”
Khiết Băng lắc đầu, thời gian ngần ấy năm đã trôi qua, cô cũng không cần Thẩm Hạo Khanh phải làm bất cứ điều gì cho mình nữa.
Hết thảy mọi thứ cô muốn lúc này là được bình yên, là hắn và cô cứ xem đối phương như người xa lạ, không động chạm đến.
Cô thở dài, lấy hết kiên nhẫn của mình ra mà đối đáp cùng hắn:
“Xin lỗi, tôi không biết người phụ nữ anh cần tìm là ai, hơn nữa tôi đã kết hôn rồi và An An chính là con gái của tôi.
Anh là người nói chuyện cuối cùng với con bé, nếu biết tin tức gì xin hãy báo lại với tôi.”
Khiết Băng cúi đầu chào Thẩm Hạo Khanh, cô vừa định xoay gót bỏ đi thì hắn nhận được một tin nhắn, thông báo đã điều tra ra được tung tích của An An.
Hắn liền kéo tay cô, níu giữ:
“Người của anh đã tìm thấy tung tích của An An rồi.
Anh đưa em đến chỗ con bé.”
Cô biết người đàn ông này không nói dối, nên tạm gác lại những chuyện khác, theo hắn đi tìm con gái.
Ở căn nhà thuê, Ninh Khiết Quỳnh và Hiên tổng vẫn đang bất đồng ý kiến.
Đúng lúc ông ta nhận được cuộc điện thoại từ Trình Kiên, sợ rằng mọi chuyện người phụ nữ kia làm đã bại lộ, ông ta chần chừ một lúc mới có can đảm nghe máy.
“Trình tổng, anh gọi cho tôi có việc gì không?”
“Này, ông đang ở đâu thế?”
Nghe giọng anh ta vẫn bình thường, Hiên tổng mới khẽ thờ phào.
Ông ta liếc mắt sang Ninh Khiết Quỳnh, rồi đáp:
“Tôi đang ở ngoài công trường.”
Trình Kiên lập tức thái độ, hắn đập mạnh bàn, lớn đến mức đầu dây bên kia vẫn nghe rõ được.
“Còn dám nói dối? Tôi đã gọi đến công trường rồi, ông không hề có mặt ở đó.
Rốt cuộc hai tên phế vật các người đang làm gì mà để Sở Trạch biến mất khỏi bệnh viện vậy?”
Người đàn ông không rét mà run, ngay tức khắc đã tắt ngang điện thoại, rồi thúc giục Ninh Khiết Quỳnh rời khỏi đây.
“Tiêu đời rồi, mau chạy thôi.
Trình Kiên, hắn ta chắc chắn sẽ đến đây tìm chúng ta.”
Cô ta thấy tình thế cấp bách, có chút không cam tâm nhưng vẫn rời đi cùng Hiên tổng.
Bên phía Thẩm Hạo Khanh vẫn đang trên đường đến đây để cứu An An.
Hắn lái xe một cách nhanh nhất có thể, nên chưa đầy nửa tiếng sau đã đến địa điểm cần tìm.
Thẩm Hạo Khanh gõ cửa, nhưng không có ai trả lời.
Hắn nhìn cánh cửa không quá kiên cố, liên giơ chân đạp một cước về phía trước.
Cửa đổ rầm, Khiết Băng liền chạy vào bên trong, tìm kiếm con gái của mình.
Vừa thấy An An đang nằm trong căn phòng ngủ nhỏ, cô đã nhào đến ôm chầm lấy cô bé.
“An An, con không sao chứ?”
Bé con tỉnh dậy, trông thấy mẹ thì òa lên khóc.
Khiết Băng bế con gái trên tay, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng, an ủi:
“Đừng sợ, mẹ đến rồi đây.
Ngoan ngoan, con đừng khóc.”
Thẩm Hạo Khanh nhìn hai chân cô run rẩy, liền đề nghị để mình bế An An.
Khiết Băng thẳng thừng từ chối, ngữ điệu khi nói chuyện với hắn vẫn lạnh tanh như cũ:
“Không cần, tôi đưa con bé đi trước đây.
Chuyện này thật cảm ơn anh nhiều.”
Những lời khách sáo đó càng làm trái tim Thẩm Hạo Khanh quặn thắt lại, tâm can ứa đọng, ngàn vạn lời muốn nói ra lại không thể cất nên lời.
Cô quay lưng về phía hắn, bước chân ngừng lại nói một lời cuối:
“Người chết cũng đã chết rồi, anh tốt nhất hãy đối diện với sự thật đi.”
Thẩm Hạo Khanh nhìn theo bóng lưng bé nhỏ, hai mắt đỏ hoe, nhòa dần.
An An liền chỉ về phía hắn, nói khẽ vào tai Khiết Băng:
“Mẹ ơi, chú đó đang khóc kìa!”
Câu nói ngây thơ của trẻ con làm cô không kìm được lòng, đôi chân vẫn bước đều, nhưng mắt đã ngấn lệ, chẳng mấy chốc đã hoen dài ra hai gò má.
“Hối hận thì được gì chứ? Nếu không phải tại anh, tôi cũng không trở thành bộ dạng như bây giờ.
Nếu không phải tại anh, con của chúng ta đã không mất… Đều do anh tự mình bỏ lỡ, sao bây giờ còn nuối tiếc?” Cô thầm nghĩ trong lòng..