Buổi tối, sau khi đọc truyện cho An An và Ân Ân ngủ say, Khiết Băng đi xuống dưới phòng khách thì gặp Lâm lão gia đang ngồi đọc báo.
Biết gần đây sức khỏe của Lâm Hàn không được tốt, cô bèn pha cho ông một ly sữa ấm, đặt xuống bàn.
“Muộn thế này rồi sao cậu còn chưa ngủ?”
Ông đặt tờ báo sang bên cạnh, rồi gọi Khiết Băng đến ngồi phía đối diện mình.
“Cậu có chuyện gì muốn nói với cháu sao?”
Đúng là Lâm Hàn còn điều muốn bàn bạc với cô, cho nên vẫn còn chưa đi ngủ.
Lúc trước JR chỉ có mình Khiết Băng, nên ông dồn nhiều tâm huyết vào cô, đã khiến cô phải gánh vác quá nhiều công việc.
Bây giờ Sở Trạch đã về rồi, ông muốn cô san sẻ cùng anh.
“Cậu định cho Sở Trạch đến trụ sở JR làm quen một thời gian, sau đó giao lại mấy công ty con trong nước cho nó.
Đình Khả, cháu thấy thế nào?”
Khiết Băng dĩ nhiên đồng ý.
Có anh trai ở cạnh giúp đỡ thật tốt, cô có thể dành nhiều thời gian hơn cho bọn trẻ rồi.
“Sở Trạch rất có năng lực, cậu có thể yên tâm giao lại toàn bộ công việc cho anh ấy xử lý cũng được.”
Lâm Hàn thở dài một hơi, trách Khiết Băng suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Dù sao Sở Trạch cũng vừa mới đến, trước hết phải để cho anh có thời gian thích ứng với môi trường mới đã.
“Đứa trẻ ngốc này, có những chuyện không thể vội vàng được.”
Lâm Hàn cầm ly sữa lên uống được phân nửa, chợt nhớ đến chuyện của Thẩm Hạo Khanh.
Ông nhìn sang Khiết Băng, ánh mắt thăm dò:
“Này, hôm nay cậu có hỏi chàng thanh niên kia một câu, rằng cậu ta có chịu vì cháu mà từ bỏ hợp đồng đấu thầu không.
Cháu đoán xem Thẩm Hạo Khanh đã trả lời thế nào?”
Khiết Băng bất giác nhìn đi chỗ khác, như muốn né tránh chuyện này.
Vốn dĩ trong lòng cô cũng có chút tò mò, nhưng ở bên ngoài vẫn tỏ ra dứt khoát:
“Anh ta có trả lời thế nào cũng không liên quan đến cháu.
Cháu trở về phòng đây, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Cô đứng dậy, chuẩn bị đi khỏi.
Lâm lão gia bật cười.
Con bé này vẫn muốn trốn tránh đến cùng sao? Nhưng mà tránh được một hai ngày, sao tránh được cả đời.
“Ồ, hóa ra lão già này đang lo chuyện bao đồng.”
Khiết Băng biết ông muốn tốt cho mình, nhưng cô vẫn chưa đủ dũng khí để quay về bên Thẩm Hạo Khanh.
Không thể phủ nhận cô còn yêu hắn rất nhiều, nhưng nỗi sợ bị người đàn ông làm tổn thương thêm lần nữa cứ khiến cô ở mãi trong cái vỏ bọc tự vệ của chính mình.
“Anh ấy với cháu đã không còn quan hệ…”
“Nó đồng ý đấy!” Lâm Hàn lên tiếng.
Khiết Băng hơi dao động trong lòng.
Thẩm Hạo Khanh thật sự vì cô mà từ bỏ một mối làm ăn béo bở như vậy sao? Người đàn ông đó, có thật sự yêu cô không? Hay chỉ là muốn bù đắp quá khứ và cảm thấy có trách nhiệm với hai đứa trẻ nên mới làm như vậy.
Đầu óc cô rối bời, suy diễn ra rất nhiều trường hợp, đến cuối cùng vẫn không tự thuyết phục bản thân mình nghĩ thông suốt được.
Thấy Khiết Băng vẫn còn do dự, Lâm Hàn nói tiếp:
“Cậu đã bật đèn xanh cho cậu ta rồi, còn về phần cháu, hãy tự suy xét cho kỹ đi.”
Khiết Băng cười khổ, thật là… tên đàn ông đó sao có thể lấy lòng cậu cô nhanh được như vậy chứ?
…
Từ khi được Lâm lão gia chấp thuận, ngày nào Thẩm Hạo Khanh cũng đến nhà họ Lâm, tìm cách lấy lòng Khiết Băng.
Hôm nay hắn đem theo rất nhiều quà bánh, đồ chơi cho hai tiểu bảo bối, còn cả một bó hoa hồng đỏ thắm để tặng cho cô nữa.
“Ba đến rồi!” Bọn trẻ hớn hở reo mừng.
Khiết Băng nhìn thấy hắn, lạnh lùng liếc một cái rồi định đi lên lầu.
Ai ngờ hai đứa trẻ kéo tay cô lại, đẩy cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh hắn.
“Mẹ, ba mua hoa tặng cho mẹ kìa.
Bó hoa to và đẹp lắm!”
Khiết Băng đưa tay đỡ trán, thật bất lực với bọn trẻ.
Lúc trước thì luôn cố tác hợp cho cô và Trình Kiên, bây giờ lại đến lượt hắn.
Thật không biết chúng yêu quý Thẩm Hạo Khanh vì hắn là cha ruột của hai đứa, hay vì thấy hắn đẹp trai nữa!
Lúc này, Tiêu Mạc xuống đưa An An và Ân Ân lên phòng đi tắm.
Thằng bé làm như vậy đều là do Thẩm Hạo Khanh nhờ vả từ trước, là để tạo cơ hội để hắn và Khiết Băng ở một mình.
“Vợ à, em đừng trốn tránh anh nữa có được không?”
Thẩm Hạo Khanh nắm lấy tay cô, liền bị Khiết Băng đẩy ra.
Cô ngồi dịch sang một bên, hắn bèn lấn đến, đè con người ta nằm dài ra ghế sofa.
“Anh định làm gì hả? Ở đây là Lâm gia đó!” Cô trừng mắt lên cảnh cáo.
Thẩm Hạo Khanh không biết sợ là gì, hắn cúi thấp người, bàn tay khẽ nâng chiếc cằm nhỏ.
Tay con lại vòng lên đỉnh đầu, cố định lấy hai tay Khiết Băng.
Một nụ hôn dịu dàng đáp xuống, mơn trớn trên cánh môi mềm mại.
“Cái tên lưu manh này!” Cô đưa tay quệt miệng, cố hết sức đẩy hắn ra.
Dù tức giận, nhưng không hiểu sao Khiết Băng lại không thể vung tay tát hắn.
Thẩm Hạo Khanh biết cô đã dao động, chỉ cần mình cố gắng hơn nữa nhất định sẽ có ngày mang được vợ con trở về.
“Khiết Băng, anh rất hối hận vì đã hiểu lầm, rồi làm tổn thương em.
Bây giờ em có thể rộng lượng cho anh cơ hội làm một người chồng tốt được không?”
“Không được.”
Âm thanh phát ra từ phía cầu thang.
Khiết Băng và Thẩm Hạo Khanh ngẩng đầu lên nhìn Sở Trạch đang đi xuống.
Cô bước đến chỗ anh, gọi:
“Anh trai!”
“Sở Trạch, cậu vừa nói cái gì?” Khóe môi Thẩm Hạo Khanh giật giật.
Rõ ràng hắn đang dốc lòng mong cô thay đổi chủ kiến, Sở Trạch thân là một người bạn thì nên ủng hộ hắn mới phải.
“Tôi nói Đình Khả không thể quay về bên cạnh cậu được.”
“Hiện tại con bé rất ưu tú, gia cảnh nhà họ Lâm cũng không hề tầm thường.
Đình Khả xứng đáng gặp được người đàn ông tốt hơn cậu gấp trăm lần.
Thẩm Hạo Khanh, nhớ cho kỹ một kẻ tệ bạc như cậu không xứng đáng với em gái tôi.”
Anh nói xong thì đi ra ngoài sân, để lại Thẩm Hạo Khanh đứng như trời trồng một chỗ, muốn phản biện nhưng không thể nói lại câu nào.
Khiết Băng thấy hắn hơi tội nghiệp.
Thật ra con người của Thẩm Hạo Khanh cũng không đến nổi nào, chỉ là hoàn cảnh nghiệt ngã do ông trời sắp đặt mới đẩy hai người vào tình huống trớ trêu như hiện tại.
“Anh trai tôi nóng giận nên nói những lời quá đáng.
Anh cũng đừng quá để ý.”
Giây phút ấy, Thẩm Hạo Khanh cảm nhận được tia ấm áp trong lòng.
Hắn mặc kệ mà ôm chầm lấy Khiết Băng, miệng cười cảm kích:
“Vợ, có phải em quan tâm anh không?”
“Đồ điên, mau buông tôi ra.
Ai là vợ anh hả? Sau này xin chú ý ngôn từ của mình đi.”
Nói rồi Khiết Băng gọi quản gia đến, giúp cô tiễn khách..