Lâm Sơ Nguyệt lạnh nhạt đáp:
“Chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu ạ.”
Lâm Phỉ Thúy khóc nức nở, nói:
“Tôi đã nhìn thấy tận mắt, chị còn nói là không phải nữa hay sao?! Lâm Sơ Nguyệt, lòng dạ của chị đúng là độc ác thật đấy, năm xưa đã hại chết mẹ, giờ có chồng rồi còn muốn cướp vị hôn phu của em gái!”
Vừa nhắc tới mẹ của mình, sắc mặt của cô tức khắc thay đổi, Lâm Phỉ Thúy có thể sỉ nhục cô cỡ nào cũng được, những động tới mẹ của cô thì Lâm Sơ Nguyệt chắc chắn không bỏ qua.
“Khoan đã.” Tiêu Thế Tu thấy cô chuẩn bị lấy ngân châm ra thì bỗng lên tiếng.
“Từ nãy tới giờ tôi vẫn có mặt ở đây, vậy mà cô lại coi như không thấy, muốn sỉ nhục vợ tôi thế nào cũng được?”
Thanh âm của anh giống như là từ dưới âm phủ vọng lại, vô cùng băng giá, Lâm Phỉ Thúy giật mình, vẻ mặt lộ rõ sự hoảng hốt, sống lưng toát mồ hôi lạnh…Đúng rồi, cô ta vì quá tức giận nên mới không để ý gì đến Tiêu Thế Tu, nhưng anh rõ ràng chỉ là một tên què cụt, xấu xí, có gì mà cô ta phải sợ chứ? Vậy mà sao chỉ với một ánh mắt, cô ta đã cảm nhận được áp lực mà Tiêu Thế Tu đem lại?
Lâm Chấn Xuyên cùng Lý Đan Hà đồng thời im lặng, còn Mạc Bắc thì sắc mặt đã vô cùng khó coi, anh ta sợ rằng Tiêu Thế Tu sẽ nói ra chuyện anh ta mới là người muốn dây dưa với Lâm Sơ Nguyệt, như vậy thì danh tiếng của anh ta sẽ chẳng còn.
Mạc Bắc vội vàng nói: “Dì, chú, Phỉ Thúy, mọi chuyện không như mọi người nghĩ đâu, chỉ là hiểu lầm mà thôi?”
“Anh lại còn bênh nó được nữa hay sao?! Chính mắt tôi đã nhìn thấy anh kéo tay nó, còn định ôm nó cơ mà?!”
Lâm Phỉ Thúy như đánh mất lý trí, Mạc Bắc chán ghét, nếu như không phải có Lâm Chấn Xuyên và Lý Đan Hà ở đây thì anh ta đã không thèm giải thích rồi.
Lý Đan Hà biết tính con gái, Lâm Chấn Xuyên cũng không muốn làm lớn chuyện trước mặt lão thái thái, ông ta nghiêm giọng, chấn chỉnh Lâm Phỉ Thúy:
“Thôi đi! Chuyện này nói sau!” Sau đó quay sang lão thái thái, ái ngại nói:
“Xin lỗi lão thái thái, để bà chê cười rồi, chuyện giữa bọn trẻ chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Lão thái thái mỉm cười đáp: “Không sao.”
Lâm Phỉ Thúy tức lắm, còn Mạc Bắc không muốn ở lại đây nữa, anh ta xin phép về trước, cô ta muốn đuổi theo nhưng Lý Đan Hà đã ngăn cản, Tiêu Thế Tu bấy giờ lại nói:
“Nếu như em vợ cảm thấy không thỏa đáng thì có thể mở camera lên xem lại, mọi chuyện sẽ rõ.”
Anh chỉ vào chiếc camera được lắp ở một góc khuất, đến Lâm Phỉ Thúy sống trong nhà bao nhiêu năm còn không biết, thế mà Tiêu Thế Tu lại có thể nhìn ra được.
Đây là chiếc camera mà Lâm Chấn Xuyên bí mật lắp, không ngờ lại bị anh phát hiện.
“Được.” Lâm Phỉ Thúy quay sang Lâm Chấn Xuyên rồi nói:
“Ba, xin ba hãy làm rõ chuyện này đi, camera trong nhà chỉ có một mình ba mới xem được, nếu như chị và Mạc Bắc không xảy ra chuyện gì thì con sẽ xin lỗi, còn không thì mong chị hãy nhận lỗi lầm của mình.”
Ánh mắt của cô ta thâm độc lườm cô, Lâm Sơ Nguyệt không làm gì sai nên chẳng việc phải sợ cả, nhưng Lâm Chấn Xuyên lại không đồng ý.
“Được rồi, chuyện này nói sau đi, Phỉ Thúy, đừng gây ồn ào nữa.
Mất mặt Lâm gia quá!”
Lâm Phỉ Thúy uất ức, cắn môi cúi gằm mặt, ông ta muối mặt xin lỗi lão thái thái và Tiêu Thế Tu, cuối cùng chỉ có lão thái thái ở lại, Lâm Sơ Nguyệt cùng với anh lên xe trở về Tiêu gia.
Lúc lên xe cô cứ tưởng anh sẽ hỏi mình chuyện lúc nãy, nhưng Tiêu Thế Tu lại nhắm mắt, chẳng hề nói câu nào, tựa như chẳng hề quan tâm.
Lâm Sơ Nguyệt ngày càng không thể hiểu nổi tâm tư của người đàn ông này, khi thì ra mặt bênh vực cô, thể hiện tình cảm yêu thương, sau lưng lại lạnh lùng tỏ ra không quan tâm, nhưng lại không đồng ý thả cô đi, rốt cuộc là anh đang tính toán điều gì?
Tiêu Thế Tu lúc này bỗng nhiên mở mắt ra, đột ngột không báo trước mà nâng cằm của Lâm Sơ Nguyệt lên hôn ngấu nghiến, cô trợn trừng mắt, mất vài giây mới phản ứng lại được, hai tay đưa lên đẩy phắt anh ra, còn cật lực chùi đi chùi lại mấy lần môi của mình giống như chán ghét anh lắm vậy.
“Anh làm gì đấy?”
Lâm Sơ Nguyệt ném cho anh một ánh nhìn như lựu đạn, còn ngồi lùi hẳn sang một bên, Tiêu Thế Tu nhếch môi cười, hất mắt ra bên ngoài cửa kính xe ô tô nhìn bóng dáng Lâm Phỉ Thúy tức đến nghiến răng dậm chân bình bịch, khoanh hai tay trước ngực nói:
“Tôi vừa giúp cô đấy.”
“Giúp?” Cô thật sự muốn xem đầu óc người đàn ông này có vấn đề về thần kinh hay không, cưỡng hôn người khác mà còn gọi là giúp hay sao?
Tiêu Thế Tu nhún vai, không giải thích thêm mà lại trở về trạng thái nhắm mắt dưỡng thần như ban đầu, Lâm Sơ Nguyệt tức tối, cô lên tiếng:
“Tiêu Thế Tu, chuyện anh bị bệnh hay anh muốn đóng kịch trước mặt gia đình tôi đều nghe theo anh, nhưng riêng chuyện động chạm thân mật, tôi không đồng ý.”
Không khí trong xe chìm vào yên ắng, thư ký Kim đang lái xe thầm toát mồ hôi, chờ đợi anh sẽ nổi trận lôi đình nhưng một lúc lâu sau anh vẫn không lên tiếng, Lâm Sơ Nguyệt bị anh bơ đẹp, càng ức chế hơn.
“Anh có nghe thấy tôi nói cái gì không đấy?”
“Có.”
Tiêu Thế Tu chỉ lạnh nhạt đáp, sau đó nhanh như chớp kéo cô ngồi lên đùi, vùi mặt vào hõm cổ của cô, hơi thở đều đặn vang lên ngay sau đó.
“Cái gì vậy? Ai cho anh đụng vào người tôi?”
Lâm Sơ Nguyệt vùng vẫy muốn đẩy anh ra nhưng đôi cánh tay của người đàn ông này như gọng kìm, không cho cô chạy thoát.
“Ngoan nào.” Tiêu Thế Tu trầm giọng, hít sâu một hơi, sau đó lại ngủ tiếp.
Khóe môi của cô giần giật, tên khốn này đang dỗ cún cưng hay sao?.