Gả Thay Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia


Lâm Sơ Nguyệt sững người, ngạc nhiên, ý thức vẫn còn ngưng đọng nên vẻ mặt ngây ngốc nhìn anh.

Anh vừa mới nói gì vậy?
Tiêu Thế Tu vừa giận vừa yêu nhéo má cô một cái, mắng:
“Sao? Em nghĩ hoá trang thế này mà tôi không nhận ra à? Lâm Sơ Nguyệt, nếu em muốn chơi tôi sẽ chơi với em.”
“Không phải…anh biết từ bao giờ?” Lâm Sơ Nguyệt ấp úng hỏi.

Tiêu Thế Tu hừ lạnh một tiếng:
“Bắt đầu từ khi em bước vào thì tôi đã nhận ra em rồi.”
Anh im lặng, anh giả vờ không chú ý đến cô để xem cô sẽ làm gì mà thôi, không ngờ Lâm Sơ Nguyệt dám táo tợn nhảy trước mặt bọn đàn ông đó, lúc đó không có ai nhìn thấy bàn tay đang cầm ly rượu của anh chậm rãi siết chặt…
Lâm Sơ Nguyệt ngỡ ngàng, nói như thế có nghĩa là anh giả vờ không nhận ra cô? Trêu chọc cô?
“Vậy sao anh không nói?”
“Đồ ngốc.” Tiêu Thế Tu mắng cô một cái, không giải thích.

“Ai cho em ăn mặc như thế vào đây nhảy hả? Nếu không phải là tôi mà là người đàn ông khác thì em sẽ giải quyết thế nào?”
Thanh âm của anh mang chút giận dữ nhưng vẫn rất bình tĩnh hỏi cô.

Lâm Sơ Nguyệt ngồi dậy, trách anh:
“Còn không phải là tại anh hay sao?!”
“Tại tôi?”
“Đúng vậy! Tại anh đến quán bar này nến em mới phải đến đây!”
Tiêu Thế Tu chợt nhếch môi cười, ồ lên một tiếng:
“Tại sao tôi đến đây thì em phải đến đây? Em sợ tôi qua lại với người phụ nữ khác à?”
Lâm Sơ Nguyệt vừa định mở miệng trả lời thì đến cổ họng lại không nói ra được, bây giờ mối quan hệ của anh và cô đâu giống như ngày trước, hai người đã thoả thuận từ đầu là không được liên quan gì tới đời sống cá nhân của nhau, cô đâu có tư cách gì mà quản anh?
Cô cúi đầu không nói được, Tiêu Thế Tu áp sát cô, hơi thở ấm nóng vờn quanh tóc mai cô:
“Lâm Sơ Nguyệt, mau trả lời đi, có phải em yêu tôi rồi đúng không?”
Cô quay mặt đi, hàng mi cong cong cụp xuống, phủ nhận:
“Làm gì có!”
“Vậy sao em lo tôi đến đây?”
Lâm Sơ Nguyệt câm nín, Tiêu Thế Tu rất biết cách đưa người khác vào thế bí, cô không phải là đối thủ của anh.

Cô lấy đại một lí do:
“Là tình cờ thôi, anh đừng hiểu lầm!”
“Tình cờ?”
Một bên lông mày anh nhướn lên, rõ ràng là không tin vào những lời nói của cô.

Lâm Sơ Nguyệt bối rối nhảy xuống giường, lập tức bị anh ôm chặt eo:
“Em muốn đi đâu?”
“Thả em ra, em muốn về nhà.”
Tầm nhìn trước mắt cô xoay chuyển một cái, lưng tiếp xúc với phần đệm mềm mại còn trước mặt đối diện với gương mặt điển trai hoàn mỹ của anh.

“Tôi còn chưa trừng phạt em, há để cho em về?”
Anh vô tình mà hữu ý lướt nhẹ ngón tay qua môi cô, lau đi một chút máu, ánh mắt anh bỗng chốc tối lại thấp thoáng sự nguy hiểm.

“Trừng…trừng phạt cái gì chứ?”
Cô còn chưa hỏi tội anh thì thôi…
Tiêu Thế Tu thản nhiên nói:
“Trừng phạt em vì tội ăn mặc hở hang như vậy còn nhảy trước mặt bao nhiêu người, Lâm Sơ Nguyệt, em muốn chọc tôi tức điên lên phải không?”
Cô nhìn vào mắt anh, quả nhiên thấy anh đang tức giận thật, Lâm Sơ Nguyệt nói:
“Anh có quyền gì mà quản em? Không phải chúng ta thoả thuận rằng không được quan tâm tới đời sống cá nhân của đối phương hay sao? Tiêu Thế Tu, có phải là anh yêu em rồi hay không?”
“Ha…”
Gân xanh trên thái dương anh giậy giật mấy cái, miệng nhỏ này cũng trơn tru thật đấy, cô định thử anh đấy à?
Lâm Sơ Nguyệt vênh mặt lên, bộ dạng không sợ trời cũng chẳng sợ đất, để xem anh trả lời như thế nào.

Nhưng người ta thường nói, “ma cao một thước, đạo cao một trượng, vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, Lâm Sơ Nguyệt muốn đấu với anh sao? Vẫn còn non lắm!
Tiêu Thế Tu bá đạo trả lời:
“Lâm Sơ Nguyệt, em muốn biết lí do đến thế hả? Được, vậy thì tôi cho em biết, em là người phụ nữ của Tiêu Thế Tu này, bất cứ gã đàn ông nào cũng không đươnc đụng vào em! Đời sống cá nhân sao? Tôi chỉ cần nói một tiếng là tôi thích quản đấy! Em làm gì được tôi nào? Tiêu Thế Tu này chính là thích đấy!”
Dứt lời, Tiêu Thế Tu đã cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô.

Đầu lưỡi đưa vào cuồng nhiệt mút lấy lưỡi nhỏ của cô, bàn tay lớn như có lửa gấp gáp đặt lên ngực cô xoa nắn, nháy mắt váy mỏng manh đã bị anh xé rách ném xuống đất.

Tiêu Thế Tu hung bạo trong miệng cô làm cô không thở nổi, tay lớn thì không ngừng do thám khắp cơ thể mềm mại yêu kiều của cô, Lâm Sơ Nguyệt thở hổn hển, hai chân khép chặt, tức thì bị anh chế trụ sang hai bên, sau đó mân mê nơi bí mật.

“Ư…”
Lâm Sơ Nguyệt khẽ rên rỉ, hai má nóng bừng như hun, cô uốn éo người như muốn thoát khỏi tay anh nhưng anh không cho cô cơ hội trốn thoát, đã hai lần anh tha cho cô rồi, lần này không thể buông tha!
“Ưm…a…khoan…”
Cô mở mắt, sóng nước mờ mịt nhìn anh, Tiêu Thế Tu một nửa mang theo trừng phạt, một nửa mang theo yêu thương, đôi môi không ngừng khắc lên dấu ấn trên cơ thể cô.

Lâm Sơ Nguyệt có linh cảm rằng lần này mình không thoát được rồi, nhưng còn gần hai tháng nữa mới qua giai đoạn ba tháng đầu tiên của thai kỳ, cô không muốn ảnh hưởng tới thai nhi, nhưng Tiêu Thế Tu như đạn đã lên nòng, anh như một con dã thú cắn nuốt môi cô, đôi tay đi xuống cởi khoá quần mình, giải phóng dục vọng to lớn đang sưng trướng khó chịu.

Lâm Sơ Nguyệt sợ hãi, đột ngột thốt ra:
“Không được! Em đang mang thai, không thể quan hệ!”
Câu nói đó phút chốc như gáo nước lạnh dội xuống người anh, lửa tình trong mắt anh nguội lạnh, ánh mắt tối đen lạnh lẽo…
Mọi người đừng quên like nhé, đọc chương nào like chương đó giúp Lim nha, ngoài ra chúc các bạn kỳ nghỉ lễ 30/4-1/5 vui vẻ, love duuu????????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui