Gả Thay Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia


Tiêu Thế Tu xuống khỏi máy bay thì cũng là mấy tiếng sau, anh không chợp mắt chút nào cả, đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch, lúc quản gia Ngô tới đón anh còn hoảng hốt.
“Thiếu gia.”
“Tìm thấy Lâm Sơ Nguyệt chưa?”
Hai mắt anh đỏ ngầu hỏi ông ta, Ngô quản gia lắc đầu, run run đáp:
“Chưa ạ.”
“Đồ vô dụng!” Anh quát.
Ngô quản gia sợ rúm người, thư ký Kim đứng ra xoa dịu anh:
“Tổng giám đốc, anh bình tĩnh một chút, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ạ…”
“Câm mồm! Cậu thì biết cái gì mà nói!”
Anh giận dữ đến nỗi mất bình tĩnh, bọn họ không phải là anh nên không thể hiểu được cảm xúc của anh lúc này, nó rất hỗn loạn, lo lắng, đau đớn…
Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi quay sang Ngô quản gia, hỏi:
“Cô ấy từng nói đến nơi nào?”
Ông ta chuyên tâm nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ ra Lâm Sơ Nguyệt từng nhắc tới có một người bạn nằm viện nên hay tới thăm.
“Nhưng tôi không biết đó là bệnh viện nào…”
Tiêu Thế Tu vừa nghe đã biết ngay đó là bệnh viện ông ngoại cô nằm, chỉ có duy nhất nơi đó mà thôi.

Anh lên xe ô tô phóng đi bỏ mặc thư ký Kim và Ngô quản gia ở sân bay.
Phóng với vận tốc gần ba trăm km/h, nếu không có biển ưu tiên thì xe của anh đã bị cảnh sát tóm gọn rồi.
Trong lòng anh thầm cầu mong cô sẽ không xảy ra chuyện gì…
Lý Khuynh Ngang đang nằm trên giường thì cánh cửa phòng bệnh bị đẩy tung ra, lực đẩy mạnh làm nó rung rung lên mấy cái.

Ông vội quay sang nhìn, bắt gặp một người đàn ông như hung thần ác sát tiến tới.
Tiêu Thế Tu không nói nhiều trực tiếp đi vào phòng nhưng lại không thấy Lâm Sơ Nguyệt đâu cả.

Anh đi vào nhà vệ sinh kiểm tra cũng không có, Lý Khuynh Ngang nhìn một lúc mới nhận ra anh là Tiêu Thế Tu, mặc dù bộ dạng bây giờ có chút doạ người.
“Cậu là Tiêu Thế Tu phải không?”
Lý Khuynh Ngang vừa lên tiếng, Tiêu Thế Tu chợt sững người.
Theo như anh biết thì thần trí của ông không được bình thường, nhưng sao lại nhận ra anh?
Lý Khuynh Ngang nhìn ra sự thắc mắc trong mắt anh, ông ta liền giải thích:
“Ta đã nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi.”
Tiêu Thế Tu im lặng vài giây, nói:
“Ông có biết Lâm Sơ Nguyệt đang ở đâu hay không?”
Anh không quan tâm tới việc ông nhớ lại hay chưa, bây giờ anh chỉ muốn tìm thấy cô.

Lý Khuynh Ngang bất ngờ:
“Con bé không ở cùng cháu à?”
“Không, điện thoại cũng không liên lạc được.”
“Chẳng lẽ…con bé tới Lâm gia?” Lý Khuynh Ngang lầm bẩm.
“Ông nói gì?” Tiêu Thế Tu không nghe rõ, sốt sắng lại gần hơn:
“Ông biết cô ấy đi đâu có phải không? Mau nói cho cháu biết đi!”
Lý Khuynh Ngang như bị bộ dạng của anh doạ sợ, ông ta trả lời:
“Ta nghĩ là con bé tới Lâm gia.”
“Lâm gia?”
Tiêu Thế Tu không chờ ông nói thêm đã vội vã tới Lâm gia, lần trước ở bữa tiệc xảy ra chuyện anh còn nghĩ cô đã cắt đứt quan hệ với Lâm gia rồi chứ? Cô còn quay lại đó làm gì?
Tại Lâm gia, Lâm Chấn Xuyên vừa mới về tới nhà chưa kịp nghỉ ngơi, mấy hôm nay ông ta bận bù đầu xử lý mớ bòng bong mà Lý Đan Hà và Lâm Phỉ Thuý gây ra, trong người vốn giận dữ, thế mà bên ngoài Tiêu Thế Tu không kiêng nể xông vào tìm người.
“Tiêu thiếu gia…”
Người hầu vừa chạy theo vừa cản anh lại nhưng không được, anh xông thẳng vào phòng khách lớn, bắt gặp Lâm Chấn Xuyên đang được Lý Đan Hà mát xa cho.
Bà ta giật mình khi nhìn thấy anh, tay dừng lại giữa không trung.
“Sao đột nhiên không bóp nữa?”
Lâm Chấn Xuyên mở mắt ra, cục cằn nói.
Thấy Lý Đan Hà sững sờ bèn nhìn theo ánh mắt bà ta, vô cùng kinh ngạc khi gặp anh.
“Tiêu nhị thiếu gia…sao cậu lại đột ngột tới đây?”
Trong lòng ông ta khó chịu lắm nhưng vẫn phải nở nụ cười.
Anh không lòng vòng hỏi ngay:
“Lâm Sơ Nguyệt đâu?”
Lý Đan Hà giật mình, vẻ mặt tái nhợt đi, trong khi đó Lâm Chấn Xuyên không hiểu:
“Lâm Sơ Nguyệt đâu có ở đây?”
Anh quan sát vẻ mặt hai người bọn họ, chân dài chầm chậm lại gần Lý Đan Hà, thanh âm lạnh lẽo quét qua sống lưng bà ta:
“Tôi hỏi.

Lâm Sơ Nguyệt đâu?”
Bà ta cụp mắt, hàng mi run run, Lâm Chấn Xuyên không vui nói:
“Tiêu nhị thiếu gia, cậu đột nhiên xông vào nhà tôi như vậy hỏi người, con nhỏ đó đâu có ở đây? Tôi đã cắt đứt với nó rồi nên bây giờ nó không còn là con của Lâm gia nữa.”
“Hừ.” Tiêu Thế Tu nhếch môi cười lạnh:
“E rằng có người muốn yên ổn lại không được.”
Anh buông lời ám chỉ.
“Ý cậu là sao?” Lâm Chấn Xuyên nhíu mày khó chịu ra mặt.
“Ý của tôi là hôm nay không tìm thấy người thì các người đừng hòng yên ổn.”
Tiêu Thế Tu nói không kiêng nể, từ phía sau anh chợt có mấy người đàn ông xông vào, tản ra khắp ngôi nhà tìm người.

Lý Đan Hà đứng mà hai bàn tay tun lên lẩy bẩy, Lâm Chấn Xuyên thấy thái độ của anh thật ngông cuồng không coi ai ra gì, ông ta giận dữ:
“Tiêu nhị thiếu gia, cậu làm như vậy có nghĩa là sao?! Cậu muốn lục tung nhà của tôi lên à?”
“Đúng vậy!”
“Tìm mọi ngóc ngách cho đến khi nào tìm được người thì thôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui