Câu nói của Lâm Phỉ Thúy khác nào đồng tình với hành động của Khổng Tề Văn, anh ta ngang nhiên ôm mỹ nhân trong lòng, thân hình mềm mại và mùi hương ngọt ngào của Lâm Sơ Nguyệt cũng đủ cho anh ta xao xuyến, dục vọng trong người càng bùng lên mạnh mẽ, anh ta nhanh nhẹn ôm người đẹp rời đi.
Địa vị của Tiêu gia ở thành phố A này là số một, nhưng Tiêu thiếu gia lại chỉ là một tên què cụt xấu xí, vậy nên anh ta chẳng có gì phải sợ cả.
Lâm Sơ Nguyệt lảo đảo tựa vào người Khổng Tề Văn, trên tay vẫn lủng lẳng vỏ chai rượu, anh ta ôm cô vào một căn phòng, tầm mắt hữu ý lướt qua đôi gò bồng đảo phập phồng căng tròn ấy, cổ họng âm thầm nuốt nước bọt một cái.
Khổng Tề Văn đặt Lâm Sơ Nguyệt xuống ghế sô pha, quay ra đóng cửa cẩn thận, anh ta hí ha hí hửng huýt sáo, lẩm bẩm trong miệng:
“Người đẹp ơi, anh đến đây.”
Anh ta xoay người lại, nhưng lại không hề thấy Lâm Sơ Nguyệt đâu.
“Người..người đâu mất rồi?”.
Đọc truyện hay, truy cập ngay ( ТR UМTRUYEN.
v И )
“Ở đây.” Thanh âm yêu kiều vang lên từ phía sau lưng Khổng Tề Văn, còn kèm theo một thứ lạnh buốt chạm vào cổ anh ta.
“Choang!”
Lâm Sơ Nguyệt đập vỡ chai thủy tinh, kề sát vào cổ của Khổng Tề Văn, cất giọng lạnh lùng:
“Muốn ăn bà đây à? Không dễ thế!”
Khổng Tề Văn lúc này mới kịp phản ứng lại, tuy rằng bị chai thủy tinh kề vào cổ nhưng anh ta cũng là đàn ông, trong lòng vẫn chỉ nghĩ Lâm Sơ Nguyệt muốn chơi đùa một chút.
“Người đẹp à, những thứ sắc nhọn đó không hợp với em đâu, đừng dại dột nữa, ngoan ngoãn bỏ xuống đi.”
Khổng Tề Văn nhếch môi cười, Lâm Sơ Nguyệt cũng không vội vã, cô chậm rãi cứa nhẹ vào cổ anh ta, máu đỏ vừa nhỏ xuống kèm theo cơn đau nhói, anh ta lập tức kêu lên như lợn bị chọc tiết:
“Á!”
“Bây giờ thì có còn không hợp nữa hay không?”
Anh ta không ngờ cô dám làm thế, một tay đưa lên nắm lấy cánh tay cô, nhưng Lâm Sơ Nguyệt còn nhanh hơn, cô lật người ép anh ta vào tường, sau đó lại kề chai thủy tinh vỡ vào cổ anh ta.
Tuy Khổng Tề Văn đúng là mạnh hơn nhưng Lâm Sơ Nguyệt lại nhanh hơn, anh ta trợn tròn mắt, nhìn cô đầy hứng thú:
“Thú vị lắm, người đẹp…”
Lâm Sơ Nguyệt nổi da gà với cách gọi đó của anh ta, đôi môi hồng nhuận như rượu vang khẽ cong lên đầy thu hút, Khổng Tề Văn hoàn toàn nhìn chăm chú vào đó, đúng lúc này Lâm Sơ Nguyệt lên gối một cái, nhắm trúng vào hạ bộ của anh ta mà đạp một phát thật mạnh!
“Á!”
“Cô…cô…” Anh ta ôm lấy chỗ đó của mình,, cả người trượt xuống như con cá chết, gương mặt tái nhợt đi, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Sơ Nguyệt.
“Đây là cái giá phải trả khi dám khinh thường phụ nữ đấy!”
Lâm Sơ Nguyệt không nhịn được mà bật cười, tiếng cười trong trẻo lảnh lót, bất giác làm cho người đứng bên ngoài cửa sổ cũng khe khẽ cong môi theo.
“Này….tên già dê biến thái, khôn hồn thì biến khỏi đây đi, nếu không thì gặp lần nào tôi sẽ đánh anh lần đó! Để xem anh còn dám lừa con gái nhà người ta nữa không?!”
Lâm Sơ Nguyệt tiến tới bàn lấy ở trên đĩa đồ ăn một miếng thịt sườn rất to, sau đó nhét nó vào trong quần của Khổng Từ Văn, tiếp theo là đạp anh ta ra ngoài, cô huýt sáo một tiếng,, nghe thấy tiếng gọi quen thuộc đó, hai con chó husky từ đâu bỗng nhiên chạy đến.
Khổng Từ Văn sợ chó, anh ta lập tức ba chân bốn cẳng co giò chạy, nhưng người thì làm sao mà chạy nhanh bằng chó, chúng ngửi thấy mùi sườn thơm, càng tăng tốc nhanh hơn, nháy mắt đã ngoạm được ống quần của anh ta, nhắm đúng vào đũng quần của anh ta mà cắn.
“Á! Cứu tôi với! Bớ người ta! Đồ chó cái chết tiệt! Mau buông tao ra!” Khổng Tề Văn đau đớn hét lên, anh ta càng giãy giụa thì hai con chó kia lại càng muốn cắn nhiều hơn.
“Còn sức để hét thì vẫn chưa thấm tháp vào đâu.”
Lâm Sơ Nguyệt đứng khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói:
“Mật ong, kẹo bông, cắn chết hắn ta luôn cho mẹ!”
Khổng Tề Văn la hét thảm thiết, hai con chó lần mò tìm miếng thịt sườn, cắn luôn vào chỗ đó của anh ta, anh ta hướng tới Lâm Sơ Nguyệt mà chửi:
“Khốn kiếp! Đồ chó cái! Cô cứ đợi đấy!”
Lâm Sơ Nguyệt nhếch môi cười như thách thức anh ta, một con chó liền ngoạm luôn vào ngón tay của Khổng Tề Văn, cô thảnh thơi đứng nhìn như đang xem kịch hay, một lúc sau chúng tìm thấy miếng thịt sườn, lúc này anh ta nhân cơ hội mà chạy đi, hai con chó lại tiếp tục đuổi theo.
Nhìn Khổng Tề Văn chạy chối chết, Lâm Sơ Nguyệt bật cười khúc khích, chưa được vài giây, tầm mắt cô liền choáng váng.
Ban nãy, Lâm Sơ Nguyệt đã lấy kim lén châm vào huyệt trên người mình để ép mình tỉnh táo, nhưng rượu giờ đã ngấm rồi, cô phải quay trở về Tiêu gia thôi.
Nhưng Lâm Sơ Nguyệt vừa xoay người lại đã va phải một lồng ngực mạnh mẽ cứng cáp, mùi hương như gỗ đàn hương trên người anh thoang thoảng qua chóp mũi cô.
“Chơi vui không?”
“Anh…sao anh lại ở đây?”
Lâm Sơ Nguyệt ngỡ ngàng, liền bị anh lôi tuột vào trong phòng..