“Em muốn chạy cũng không thoát được đâu…”
Lâm Sơ Nguyệt bối rối, trái tim trong ngực đập thình thịch, hai gò má đỏ ửng như trái đào chín.
Hai cơ thể áp sát vào nhau không một tấm vải, ngọn lửa ái tình được nhen lên bùng nổ một cách mạnh mẽ, Tiêu Thế Tu không cho cô thời gian để thích ứng, anh bế cô đặt lên bồn rửa mặt sau đó hùng dũng tiến vào.
“Không…” Lâm Sơ Nguyệt bị đau, lông mày cau chặt lại.
Hai bàn tay bấu chặt vào lưng anh, tô vẽ thêm những vệt lên trên dấu vết cũ.
Tiêu Thế Tu thương xót, vừa hôn vừa dỗ dành cô, bây giờ anh không thể dừng lại được, chỉ có thân mật như thế này mới khiến anh cảm thấy ổn định hơn.
“Ngoan nào, em thả lỏng ra đi sẽ bớt đau…”
Thanh âm anh trầm thấp mê hoặc, Lâm Sơ Nguyệt mơ hồ nghe theo, cảm giác đúng là dễ chịu hơn một chút nhưng vẫn còn rất đau.
Nước mắt từ khoé mi trong suốt chảy xuống, cô thút thít:
“Anh mau đi ra đi, đau lắm…”
Tiêu Thế Tu cúi đầu liếm hết những giọt nước mắt đấy của cô, anh bất chợt rút ra thật, Lâm Sơ Nguyệt chưa kịp vui mừng thì một thứ mềm mềm ươn ướt đã đi vào bên trong cô, cô giật bắn mình, cơ thể run rẩy dữ dội, mềm nhũn ra, hai tay đưa xuống chặn lại nhưng chỉ túm được lọn tóc đen mềm của anh.
“Ư…a…”
“Đừng…” Cô hốt hoảng muốn chạy trốn, chưa bao giờ Lâm Sơ Nguyệt có cảm giác như vậy, cả cơ thể nóng bừng lên như thiêu như đốt, kèm theo cảm giác khó chịu vô cùng.
Tiêu Thế Tu ngẩng đầu lên, ôm chặt cô, bên dưới thay thế bằng một thứ cứng cáp nóng rẫy của anh, Lâm Sơ Nguyệt không còn cảm thấy đau như lúc nãy nữa, thay vào đó là khoái cảm chậm rãi dâng lên…
“Ưm…”
Tiêu Thế Tu cắn mạnh vào môi cô, vị máu tanh tản ra trong khoang miệng hai người, đôi môi anh mang theo sự nóng bỏng từ từ lướt xuống cần cổ trắng ngần của cô, sau đó dừng lại trên hai nụ hoa hồng đang run rẩy trước ngực cô.
Lâm Sơ Nguyệt thở hổn hển, hai mắt đẫm sương, bàn tay anh khẽ xoa nắn hai trái đào căng tròn, mỗi lần như thế là cô lại run lên, trên người cô dấu vết hoan ái còn chưa tan hết, nay lại được anh khắc thêm.
Mọi thứ dường như diễn ra quá nhanh đến nỗi cô không thích ứng kịp, một lúc lâu sau, Tiêu Thế Tu thấy cô không cựa quậy nữa, anh liếc mắt nhìn mới thấy cô vì quá mệt mà ngất đi từ bao giờ, hôm nay bị anh giày vò tới tận hai lần như vậy cô không ngất đi mới là lạ.
Tiêu Thế Tu dường như vẫn còn chưa thỏa mãn, anh miễn cưỡng lấy ra khỏi người cô, ôm chặt cơ thể mềm mại trong lòng bế đặt lên giường, sau đó mới quay vào trong nhà tắm một mình tắm nước lạnh.
Tắm xong đi ra ngoài, Tiêu Thế Tu đi tới tủ đồ lấy ra một chiếc váy lụa rồi mặc nó vào cho cô, anh thấy lông mi cô hơi động đậy liền biết cô đã tỉnh nhưng anh không vạch trần, hôm nay cũng là một ngày mệt mỏi đối với anh rồi, Tiêu Thế Tu nằm xuống ôm cô ngủ, chưa đầy năm phút hơi thở anh đã vang lên đều đều bên tai cô.
Lâm Sơ Nguyệt thực chất đã tỉnh từ trước nhưng không biết nên đối diện với anh như thế nào, cô đợi anh ngủ say rồi lén cựa quậy nhưng chỉ vừa mới động đậy thì đôi cánh tay anh đã như gọng kìm siết chặt lấy vòng eo mảnh mai nhỏ nhắn…
Đối diện với khuôn mặt của người đàn ông đang ngủ này, tâm tư trong lòng Lâm Sơ Nguyệt cực kỳ phức tạp, hai người bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, những hành động thân mật gần gũi đó thực chất không cần, bên ngoài còn đồn đại rằng Tiêu Thế Tu không thích phụ nữ, vậy vẻ mặt có phần dâm đãng ban nãy của anh thì sao?
Càng nghĩ, Lâm Sơ Nguyệt càng không hiểu, cô mơ mơ hồ hồ thiếp đi, đợi sáng hôm sau tỉnh dậy rồi nghĩ tiếp vậy…
Ánh nắng buổi sớm mai nhẹ nhàng chiếu lên làn da màu nâu đồng khỏe khoắn của người đàn ông, mấy vết cào hồng hồng sau lưng anh vẫn còn chưa tan hết, hai hàng mi đen dài của anh khẽ lay động, Tiêu Thế Tu quờ tay, theo thói quen ôm Lâm Sơ Nguyệt vào lòng, nào ngờ lại chỉ ôm đươc một cái gối ôm mềm oặt.
“Hử?” Anh nhíu mày mở mắt ra, Lâm Sơ Nguyệt đi đâu mất rồi? Hôm qua anh hành hạ cô như vậy mà sáng nay cô vẫn lết xuống giường được?
Sáng ra muốn ôm ấp cô một chút mà cô lại đi mất, Tiêu Thế Tu có chút bực bội, lật chăn xuống giường, lớn tiếng gọi quản gia Ngô.
“Ngô quản gia!”
Ngô quản gia nghe thấy anh gọi liền ba chân bốn cẳng chạy lên.
“Thiếu gia…”
“Thiếu phu nhân đâu?”
Sắc mặt anh tối sầm khó chịu, dọa cho ông ta hết hồn:
“Thiếu gia, thiếu phu nhân nói sáng sớm có chuyện ra ngoài nên đi ngay, cũng không nói là đi đâu ạ.”
Tiêu Thế Tu nghe xong đen cả mặt lại, mới sáng sớm mà đã vội vã đi ra ngoài hay sao? Hay là cô lại đến cái quán bar đó gặp gỡ tên đàn ông hôm qua?
Anh đuổi Ngô quản gia ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho cô nhưng sực nhớ ra mình đâu có số điện thoại của Lâm Sơ Nguyệt? Hôm qua ở bệnh viện là anh nghe được cuộc điện thoại giữa cô và Lâm Phỉ Thúy nên mới biết cô tới quán bar đó.
Tiêu Thế Tu chán nản vò vò tóc, Lâm Sơ Nguyệt này, đợi em trở về xem tôi có trói chân em lại hay không?!.