Lâm Phỉ Thúy không biết trước đây Lâm Sơ Nguyệt từng làm thêm ở quán bar có cưu mang hai con chó, chỉ cần nghe thấy tiếng cô huýt sáo là chúng sẽ chạy đến, đã một thời gian dài rồi cô cứ nghĩ chúng đã quên mình nhưng không…
“Vậy tôi tự làm mình vào bệnh viện hay sao?!” Khổng Tề Văn hét vào điện thoại.
“Khổng thiếu gia, anh bình tĩnh lại một chút đã…”
“Bình tĩnh cái rắm! Con đàn bà đó hại tôi suýt chút nữa toi đời, cô còn bảo tôi bình tĩnh hay sao? Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của cô đấy!”
Lâm Phỉ Thúy trong lòng thầm chửi Lâm Sơ Nguyệt, nhưng bên ngoài tỏ ra mềm mỏng hết sức có thể.
“Khổng thiếu gia, anh bình tĩnh chút, chuyện này để tôi giải quyết cho anh…”
“Không phải hai chị em các người bày trò hãm hại tôi đấy chứ? Lâm Phỉ Thúy đừng quên tôi đã giúp đỡ cô nhiều như thế nào, nếu không có tôi thì cô có ngày hôm nay được sánh đôi bên cạnh Mạc Bắc hay không?!”
“Khổng thiếu gia, anh tin tôi đi, tôi tuyệt đối không làm chuyện đó đâu, tôi biết ơn anh còn chưa hết, sao tôi lại đi làm chuyện đó được cơ chứ?”
Khổng Tề Văn thở gấp, lồng ngực lên xuống phâp phồng:
“Lâm Phỉ Thúy, nếu cô không khiến cho con đàn bà đó phải quỳ gối trước tôi xin lỗi thì tôi nhất định không bỏ qua đâu!”
Dứt lời, anh ta bèn ngắt phụt máy, Lâm Phỉ Thúy cứ tưởng rằng Khổng Tề Văn đã ngủ với Lâm Sơ Nguyệt rồi, đêm đó cô ta còn lắp camera ở trong căn phòng đó mà, vậy mà sáng hôm sau đến nơi cô ta lục lại không thấy nó đâu cả.
“Khốn kiếp thật!” Lâm Phỉ Thúy chửi một tiếng, không ngờ con nhỏ Lâm Sơ Nguyệt đó lại ghê gớm thế…
“Lâm Sơ Nguyệt, chị đừng nghĩ sẽ thoát khỏi tay tôi!” Lâm Phỉ Thúy cười lạnh, trong mắt hiện lên sự nham hiểm.
…
Tiêu Thế Tu muốn chuyên tâm làm việc cũng không yên, bây giờ đã là hơn sáu giờ tối rồi vậy mà Lâm Sơ Nguyệt vẫn chưa thấy tăm hơi đâu cả.
Chốc chốc anh lại đưa mắt lên nhìn đồng hồ, mỗi giây mỗi phút trôi qua là trong lòng anh ngày càng sôi sục cả lên.
Trước giờ anh đâu phải là người như thế?
Tiêu Thế Tu không hiểu nổi bản thân của mình nữa, anh đi đi lại lại trong phòng, bấy giờ bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
“Thiếu gia…”
“Vào đi.”
Ngô quản gia đẩy cửa vào, ông ta chưa kịp lên tiếng thì anh đã nói:
“Thiếu phu nhân về rồi sao?”
“Chưa ạ…tôi chỉ muốn gọi thiếu gia xuống ăn cơm mà thôi.”
Tiêu Thế Tu nghe xong suýt chút nữa nổi cơn tam bành, đến tận bây giờ mà cô vẫn còn chưa vác mặt về nhà sao? Anh không chờ nổi nữa, đang định xuống lầu sai người đi tìm cô về thì Lâm Sơ Nguyệt về tới nhà.
Tiếng xe ô tô từ bên dưới vọng lên đã lập tức thu hút sự chú ý của anh, Tiêu Thế Tu nhìn qua ô cửa sổ xuống dưới thấy Lâm Sơ Nguyệt bước xuống, theo sau còn là một người đàn ông nhìn rất lịch lãm.
Chuyện quái quỷ gì đây?
Lông mày của Tiêu Thế Tu cau chặt lại, bàn tay bên dưới siết chặt thành nắm đấm.
Lâm Sơ Nguyệt cười nói với Trình Khâm, còn vẫy tay chào tạm biệt anh ta, hai người đứng nói chuyện một lúc anh ta mới rời đi.
Trước lúc lên xe, Trình Khâm đột ngột ôm chầm lấy cô một cái, Lâm Sơ Nguyệt bị bất ngờ, nhất thời không phản ứng lại.
Tiêu Thế Tu đỏ cả mắt, suýt chút nữa lăng cái lọ hoa qua cửa sổ xuống dưới.
Khốn kiếp! Ngay trong biệt thự Tiêu gia mà thản nhiên ôm ấp, mèo mả gà đồng với nhau sao? Lâm Sơ Nguyệt, cô được lắm!
“Trình Khâm…” Lâm Sơ Nguyệt là người đẩy anh ta ra trước.
Nhận ra sự thất thố của mình, anh ta chủ động cười xin lỗi:
“XIn lỗi Sơ Nguyệt, có lẽ là lâu không gặp nên anh nhất thời xúc động, thôi anh về đây.”
“Tạm biệt.”
Lâm Sơ Nguyệt cũng không nghĩ gì nhiều, nhìn anh ta lên xe rời đi sau đó mới vào trong nhà.
“Ngô quản gia.”
“Thiếu phu nhân, cô đi đâu mà bây giờ mới về nhà?”
Ngô quản gia sốt sắng hỏi, Lâm Sơ Nguyệt trả lời:
“Sao vậy, Tiêu Thế Tu xảy ra chuyện gì sao?”
“Thực ra…” Ông ta định nói lại thôi:
“Thiếu phu nhân cứ lên gặp thiếu gia thì biết.”
Lâm Sơ Nguyệt mang theo tâm trạng khó hiểu lên trên lầu, khi cô vừa mở cửa ra thì một cảnh hoang tàn bỗng chốc đập vào mắt, cả căn phòng cứ như là vừa có một cơn bão càn quét qua vậy, Tiêu Thế Tu ngồi trên xe lăn xoay lưng về phía cô, vậy nên cô không biết vẻ mặt của anh là như thế nào.
Lâm Sơ Nguyệt nửa muốn lên tiếng nửa không, chẳng lẽ là ai đã chọc giận anh?
Cô không biết nguyên nhân chính là do mình.
Cuối cùng cô chọn cách im lặng chờ anh lên tiếng trước, anh ngược lại cũng đang đợi cô mở lời, tuy nhiên sự im lặng từ cô lại càng thổi bùng ngọn lửa trong anh hơn.
“Lâm Sơ Nguyệt…” Tiêu Thế Tu vẫn là người không chịu được mà cất tiếng trước.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cô còn hỏi?”
Tiêu Thế Tu ấn nút xe lăn, xoay lại đối diện với cô, thanh âm lạnh lùng không thể tả.
Ánh mắt đó của anh là sao? bừng bừng giận dữ cứ như là nhìn một tội nhân vậy? Cô làm gì sai hay sao?
“Cô thật sự không biết mình đã làm gì?”.