“Bảo bối, tôi mong rằng mình không nghe lầm.”
Ngữ khí của Tiêu Thế Tu lạnh băng, vẻ mặt tối sầm báo hiệu rằng anh đang mất dần kiên nhẫn.
Lâm Sơ Nguyệt dũng cảm đối mặt với anh, cô nói:
“Tiêu Thế Tu, đây mới là bộ mặt thật của anh có đúng không? Khi tôi không làm theo ý anh thì anh bắt đầu nổi giận và ép tôi.”
Lâm Sơ Nguyệt gạt tay anh ra, vẻ mặt chán ghét, ấm ức, khóe mi cô đỏ hoe, Tiêu Thế Tu không hiểu nổi cô đang giận anh chuyện gì, nếu là vì bức ảnh kia thì…
“Lâm Sơ Nguyệt em đang hiểu lầm tôi đấy, nếu là vì chuyện bức ảnh thì tôi và cô gái đó không có bất cứ tình cảm gì với nhau cả.”
Cô đã nhìn thấy tận mắt mà anh còn chối được ư? Lại còn cả chuyện tấm ảnh nữa, đây gọi là không đánh mà khai, bây giờ anh nói bất cứ cái gì cô đều không tin!
“Tiêu Thế Tu, tôi không muốn nghe anh giải thích bất cứ cái gì nữa, cũng không muốn nhìn thấy mặt của anh nữa! Chúng ta ly hôn đi!”
“Cái gì?” Anh chấn động, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn cô:
“Tôi nói là tôi muốn ly hôn! giải thoát cho nhau đi! Màn kịch này tôi không muốn đóng nữa!”
Cô không muốn lún quá sâu vào anh nữa, cũng không muốn trở thành thế thân của bất cứ ai cả, bây giờ để duy trì như không biết gì cô cũng không thể nào cũng anh diễn tiếp được nữa bởi vì Lâm Sơ Nguyệt cô đã thích anh rồi…
Bởi vì thích cho nên mới cảm thấy đau, cũng bởi vì thích cho nên màn kịch này hạ màn được rồi….
Đọc truyện hay tại [ TRUМ trцyeИ.vN ]
Tiêu Thế Tu nhìn cô không chớp mắt, rõ ràng anh đang rất tức giận, hơn nữa còn đang phải kiềm chế, gân xanh trên trán anh nổi lên giần giật, viền mắt đỏ ngầu, lồng ngực anh phập phồng lên xuống, giữa hai vạt áo hở ra một dấu đỏ như son môi.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn nó thôi cũng cảm thấy chói mắt, nỗi chua chát dâng lên khóe mi cay xè, cô muốn ra khỏi đây, ra khỏi tầm mắt anh, nhưng vừa mới xoay người thì vòng eo đã bị anh nắm trọn.
“Buông tôi ra!” Cô cât lực vùng vẫy, một giọt nước mắt không kiềm được theo khóe mi lăn xuống.
Tiêu Thế Tu vừa vặn nhìn thấy, anh càng siết chặt eo cô hơn, hai cánh tay rắn rỏi như gọng kìm ôm siết cô như muốn khảm cả cơ thể cô vào trong ngực.
Nghĩ đến việc anh vừa ân ái, vừa ôm Amanda như vậy làm cho cô cảm thấy cực kì chán ghét.
“Bảo bối có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, tôi sẽ coi như những lời ban nãy không nghe thấy.” Tiêu Thế Tu hạ giọng.
lần đầu vì một người mà chấp nhận chịu hạ mình.
“Tôi đã nói rồi, tôi muốn ly hôn.”
Hai từ ly hôn khiến anh thấy vô cùng bất mãn và giận dữ, anh nói:
“Lý do là gì?”
Lâm Sơ Nguyệt chẳng muốn giải thích dài dòng nữa, cô đáp ngắn gọn:
“Vì tôi không muốn!”
“Tôi nói là tôi thích em, và bây giờ em lại muốn ly hôn với tôi? Lâm Sơ Nguyệt em coi tôi là thằng ngốc à? Đùa giỡn tình cảm của người khác như thế vui lắm hay sao?”
Đùa giỡn?
Ai mới chính là người đùa giỡn ở đây?
“Tiêu Thế Tu…ai mới chính là người đùa giỡn tình cảm của người khác? Một mặt anh nói thích tôi còn một mặt anh qua lại với người phụ nữ khác, anh xem tôi là con rối của anh, bây giờ anh còn đổ tội cho tôi sao?”
Lâm Sơ Nguyệt uất ức nói hết ra, cô há miệng cắn mạnh vào bắp tay anh như trút giận, Tiêu Thế Tu cau mày nhưng nhất quyết không buông cô ra.
Cảm nhận được vị máu tanh lan dần trong miệng mình, cô mới thả lỏng ra, nhìn thấy bắp tay anh rớm máu, Lâm Sơ Nguyệt mới thấy đỡ hơn một chút.
Tiêu Thế Tu đợi cô bình tĩnh lại, lúc này mới hỏi:
“Ngoài em ra tôi còn qua lại với ai được chứ?”
Lâm Sơ Nguyệt cười khẩy, không phải chính mắt cô nhìn thấy e rằng còn không tin nữa kìa, bởi vì suốt cả ngày hôm nay anh đều giữ khoảng cách với Amanda, nhưng mùi nước hoa và dấu hôn của cô ta vẫn còn ở trên người anh, vậy mà Tiêu Thế Tu còn chối.
“Tiêu Thế Tu, anh tức giận vì tôi chỉ nói chuyện với Trình Khâm, còn anh ngủ với người phụ nữ khác thì được?”
“Ngủ?” Khóe môi anh giần giật, rốt cuộc là cô nhìn thấy cái gì mà bảo anh ngủ với người phụ nữ khác?
“Tôi ngủ với ai?”
“Anh ngủ với ai còn không biết ư?” Lâm Sơ Nguyệt cười khẩy, cất giọng châm biếm.
Sắc mặt anh đen xì, Tiêu Thế Tu xoay người cô lại đối diện với mình, ngữ điệu rất khẩn trương:
“Tôi thề là tôi không hề đụng tới bất kỳ cô gái nào cả!”
Lâm Sơ Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh không tin anh, Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, đột ngột bế bổng cô lên rồi sải bước dài tới phòng tắm.
“Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống!”
Tiêu Thế Tu đạp mạnh cánh cửa phòng tắm ra sau đó mở nước, nước từ vòi hoa sen trên đầu chảy xuống lập tức làm cho cả hai người ướt sũng như chuột lột.
Lâm Sơ Nguyệt chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, còn không mặc áo lót bên trong, vì thế vải bị ngấm nước liền lộ ra cảnh xuân hút hồn.
Cô luống cuống lấy tay che đi ngực mình, chạy ra bên ngoài, Tiêu Thế Tu nhanh tay kéo cô trở lại rồi ép vào góc tường.
Ánh mắt anh đen đặc, ghim chặt trên cơ thể cô, hơi thở anh khẽ vờn qua mang tai cô, làn môi mỏng yêu chiều đặt lên viền tai trắng mịn:
“Nếu em không tin tôi, vậy hãy đích thân kiểm tra xem…”
Ai đoán chương sau có H ko thì tui bão:)).