Thanh âm của anh mang đầy hàm ý chế nhạo xen lẫn lạnh lùng, Lâm Sơ Nguyệt chẳng buồn quan tâm, cũng chẳng thèm liếc anh lấy một cái, coi anh như người vô hình hoàn toàn, Tiêu Thế Tu bị ngó lơ, trong lòng lại dâng lên một cỗ bực bội, anh vươn tay ra bóp lấy khuôn cằm nhỏ nhắn của cô, gằn giọng nói:
“Lâm Sơ Nguyệt, tôi nói lại một lần cuối cùng, trước mặt tất cả những người trong nhà này, nhất là đối với bà nội của tôi, cô phải làm theo lời tôi nói, nếu không cô sẽ biết tay tôi!”
Lâm Sơ Nguyệt bị ép nhìn vào mắt anh, trong mắt của người đàn ông này không có một chút hơi ấm nào, cô thầm nghĩ nếu như cứ tiếp tục như vậy sẽ bị anh hành hạ tới chết, nhưng tìm cách phản kháng, hiện tại cô không đủ sức, cuối cùng cô quyết định ngoài mặt sẽ giả vờ nghe lời anh, còn sau lưng sẽ âm thầm tìm cách thoát khỏi tay của người đàn ông này.
“Được thôi, cứ làm theo lời mà anh nói đi.”
Cô mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp cùng với lúm đồng tiền xinh đẹp, phút chốc làm anh ngây người nhìn, Tiêu Thế Tu lại cảm thấy ẩn sau nụ cười đó là sự toan tính của riêng cô, có điều anh sẽ không nói ra, nếu như người phụ nữ này muốn chơi, vậy thì anh sẽ làm cô phải khuất phục.
Giây lát sau, bờ môi cô đã bị anh ngậm lấy, Lâm Sơ Nguyệt sững sờ, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Tiêu Thế Tu, anh nhẹ nhàng tách hai hàm răng của cô ra, sau đó đưa đầu lưỡi ẩm ướt vào trong khoang miệng cô như khám phá, cuốn lấy lưỡi cô đầy dẫn dắt và mời gọi, một lần nữa mùi hương bạc hà thanh mát cùng nguy hiểm vây quanh cơ thể cô, tiếp xúc thân mật như thế, nhịp tim trong ngực cô như ngừng lại, lòng bàn tay cũng rịn ra đầy mồ hôi.
Lâm Sơ Nguyệt không quen một chút nào, đây là nụ hôn đầu của cô, vậy mà cứ thế bị người đàn ông lạnh lùng này cướp mất!
“Ưm…” Lâm Sơ Nguyệt kháng cự, hai tay chống lên lồng ngực anh, cơ bắp săn chắc cùng hơi nóng tỏa ra dưới lòng bàn tay khiến cho cô tức thì rụt lại như phải bỏng, còn người đàn ông nào đó vẫn đang tùy tiện càn rỡ khắp khuôn miệng cô.
Tiêu Thế Tu phải công nhận một điều rằng đôi môi cô mang một hương vị mát lành thanh khiết đúng như anh tưởng tượng, trước giờ anh chưa từng tiếp xúc thân mật với phụ nữ như vậy bao giờ, anh chỉ làm mọi thứ theo bản năng, nhưng Lâm Sơ Nguyệt lại cảm thấy anh rất điêu luyện, hôn cô tới nỗi xây xẩm mặt mày.
Không khí bên trong lồng ngực như bị anh hút hết, Lâm Sơ Nguyệt thở một cách khó nhọc, hai gò má không biết vì bị thiếu ô xi hay là do bị anh hôn mà đỏ bừng lên, Lâm Sơ Nguyệt không chịu nổi nữa, hai tay đấm thùm thụp vào lồng ngực anh, Tiêu Thế Tu rõ ràng vẫn còn chưa thỏa mãn, nhưng may mà anh vẫn còn một chút nhân tính, buông tha cho cô, Lâm Sơ Nguyệt được giải thoát, vội vàng hít lấy hít để không khí, ngược lại Tiêu Thế Tu ở bên cạnh hơi thở rất trầm ổn, mặt không đỏ tim không đập nhanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Sao anh lại hôn tôi?”
Lâm Sơ Nguyệt tạm thời hít đủ không khí rồi mới hỏi.
“Thích.” Tiêu Thế Tu bá đạo trả lời.
Lâm Sơ Nguyệt kìm chế trong lòng để không phóng ngân châm vào mặt anh một lần nữa, sực nhớ ra mình đang phải đóng vai là một người biết nghe lời, bèn nở nụ cười tươi tắn hỏi anh:
“Tôi cảm thấy anh là một người khỏe mạnh, vậy tại sao anh lại phải giả vờ mình là người tàn tật?”
“Cô không cần biết.”
Tiêu Thế Tu lạnh nhạt đáp, anh đứng dậy cởi áo sơ mi bên ngoài ra, lộ ra cơ bắp săn chắc cùng cơ bụng khỏe khoắn, làn da màu bánh mật, Lâm Sơ Nguyệt ngượng ngùng che mặt đi, trong đầu lại nhớ lại những gì mà anh đối xử với mình lúc nãy, cơ thể co lại trên mép giường, Tiêu Thế Tu lướt qua cô, cười khẩy một cái:
“Tôi không làm gì cô đâu mà lo.”
Tiêu Thế Tu đi thẳng vào trong nhà tắm, một lát sau bên trong vang lên tiếng nước chảy róc rách, Lâm Sơ Nguyệt thở phào một cái, mang theo chăn đi tới tủ quần áo trước mặt, cô mở tủ ra nhưng bên trong chỉ toàn quần áo của anh.
Lâm Sơ Nguyệt cắn môi, lấy tạm một chiếc áo sơ mi của Tiêu Thế tu rồi mặc vào người, áo của anh rộng tới nỗi trùm tới đầu gối của cô, cô tiếp tục lục thêm một cái quần, nhưng lưng quần lại rộng quá, Lâm Sơ Nguyệt cứ kéo lên lại bị tụt xuống, đúng lúc này Tiêu Thế Tu bước ra, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, từng giọt nước nhảy nhót qua xương quai xanh gợi cảm, qua lồng ngực rộng màu lúa mạch, tiếp theo là mất hút ở nơi tiếp xúc giữa khăn tắm quấn ngang hông.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn đến ngây ngốc, Tiêu Thế Tu trông bộ dạng của cô cũng nhếch môi cười, anh chậm rãi đi đến, ép cô vào góc tường.
“Anh…anh làm gì đấy?” Cô lắp bắp.
Tiêu Thế Tu vươn tay ra, cô bèn nhắm tịt mắt lại, giây sau mùi hương của anh dần nhạt đi, anh thản nhiên mặc cái áo sơ mi vào, ánh mắt nhìn cô đầy chế nhạo:
“Lâm Sơ Nguyệt, cô tốn công quyến rũ tôi như vậy, đáng tiếc tôi lại không động lòng, đúng là phí công sức của cô quá rồi.”.