Tiêu Nhất Minh bấy giờ mới chịu dừng lại, anh ta nhận ra mình hành động thật trẻ con.
Từ khi Lâm Sơ Nguyệt xuất hiện là cảm xúc của anh ta bỗng chốc thay đổi, anh ta dường như không còn là mình nữa mà muốn hơn thua với Tiêu Thế Tu.
Lâm Sơ Nguyệt đứng dậy, nói:
“Cháu xin phép đi vệ sinh một lát ạ.”
Dứt lời, bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng khuất sau cánh cửa, Tiêu Thế Tu nhìn mãi cho tới khi cô đi hẳn, lúc này mới thu ánh mắt lại.
Lão thái thái không thể ngờ rằng tình huống như vậy sẽ xảy ra, càng không ngờ rằng Tiêu Nhất Minh sẽ cư xử như thế.
Bà mỉm cười nói sang chuyện khác:
“Hai đứa mau ăn đi kẻo đồ ăn nguội mất.
Hôm nay bà đã chuẩn bị toàn mấy món mà các cháu thích ăn đấy.”
Tiêu Thế Tu cầm đũa lên gắp thức ăn cho lão thái thái, còn mình thì ngồi đợi Lâm Sơ Nguyệt quay trở lại.
Tiêu Nhất Minh cũng thế, anh ta không chịu động đũa mà chỉ đút cho Tiêu Bảo Bảo ăn cháo, trong khi đó Lâm Sơ Nguyệt đang ở trong nhà vệ sinh, cô vốc nước lên mặt, đứng trước gương hít thở sâu mấy cái.
“A chết tiệt thật! Tại sao tình huống như vậy lại xảy ra cơ chứ?!”
Cô chỉ sợ Tiêu Thế Tu sẽ giận dữ mà thôi, còn cả Tiêu Nhất Minh nữa, cô đã nói cô không phải là Lưu Hạ rồi mà anh ta vẫn đối xử với cô như vậy.
Đã thế còn là anh trai của Tiêu Thế Tu, luận về vai vế cô chẳng thể nào thất lễ với anh ta được.
“Mình phải làm như thế nào đây…hic…”
Cứ ở trong nhà vệ sinh mãi thế này cũng không phải là cách, Lâm Sơ Nguyệt xốc lại tinh thần rồi hiên ngang đi ra ngoài, hôm nay lão thái thái có mặt ở đây, cô không thể để bà đánh giá mình như thế được.
Lâm Sơ Nguyệt quay trở lại bàn ăn, hai người đàn ông thấy cô bước ra đều không rời mắt.
Cô ngồi xuống chỗ cũ, lão thái thái lập tức hỏi:
“Sơ Nguyệt, nghe Thế Tu nói cháu cùng với thẳng bé đi hưởng tuần trăng mật với nhau có phải không? Thế đã có tin vui hay chưa? Bà muốn có thêm một đứa cháu nữa, Tiêu Bảo Bảo cũng có em để chơi cùng rồi…”
“Khụ!” Lâm Sơ Nguyệt ho mấy cái liền, cả Tiêu Thế Tu lẫn Tiêu Nhất Minh quay sang hỏi cô:
“Bảo bối, em không sao chứ?”
“Em dâu, em không sao chứ?”
“Không sao.” Lâm Sơ Nguyệt gượng cười, cô trả lời lão thái thái:
“Chuyện đó cháu và Thế Tu cũng không biết được ạ.”
Tiêu Thế Tu chợt xen ngang:
“Bà nội, nhất định Sơ Nguyệt sẽ mang thai, hơn nữa sẽ không chỉ cho bà một đứa cháu mà cả một đội bóng cũng được luôn!”
Trong giọng nói của anh không che giấu được sự tự hào, Tiêu Nhất Minh nghe thế, đột nhiên cảm thấy khó chịu, anh ta nhìn Lâm Sơ Nguyêt thấy cô cúi gằm mặt ngượng ngùng thẹn thùng, hai gò má đỏ ửng lên, khi cô cúi đầu anh ta mới trông thấy dấu hôn đằng sau gáy cô.
Tiêu Nhất Minh bỗng nhiên nảy sinh cảm giác đố kỵ, anh ta siết chặt tay thành quyền, không nhịn được mà nói:
“Thế Tu, chú lấy vợ hay là kiếm máy đẻ thế? Chú tưởng sinh con là dễ dàng lắm hay sao? Không làm được thì đừng khoác lác.”
Tiêu Thế Tu ngừng cười, cả lão thái thái cũng thế, bà lên tiếng:
“Nhất Minh, chỉ là đùa thôi mà, cháu có cần phải nói như thế không?” Bà sợ Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy sẽ chạnh lòng, bèn trách móc Tiêu Nhất Minh.
“Cháu xin lỗi, cháu không cố tình nói thế đâu ạ, chỉ là nghe Thế Tu nói như thể không quan tâm tới cảm xúc của Sơ Nguyệt cho nên cháu mới…”
Tiêu Thế Tu nhếch môi cười khẩy, dường như đã quen với bộ dạng giả vờ tâm lý đó của anh ta.
Lâm Sơ Nguyệt không muốn anh hiểu lầm cho nên đã nhanh chóng giải thích:
“Cảm ơn anh hai đã quan tâm tới em, em rất yêu Thế Tu cho nên em muốn sinh con cho anh ấy, hơn nữa Thế Tu cũng rất yêu thương em, hoàn toàn không có chuyện máy đẻ gì ở đây cả.”
Tiêu Thế Tu nghe cô nói thế, anh cảm thấy hả lòng hả dạ vô cùng, vẻ mặt của Tiêu Nhất Minh xám xịt, không nói được gì nữa.
Lâm Sơ Nguyệt cố tình kéo ghế lại gần Tiêu Thế Tu hơn, một tay anh gác qua thành ghế cô như thể hiện chủ quyền, khoé môi còn nở nụ cười cao ngạo như thách thức Tiêu Nhất Minh.
Anh ta đố kỵ vô cùng, ăn cũng chẳng thấy ngon, cuối cùng buông đũa mà đứng dậy.
“Xin phép bà nội, cháu đi vệ sinh một lát.”
Anh ta vừa mới đi khỏi thì Tiêu Thế Tu cũng muốn tới nhà vệ sinh.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn hai người cùng lúc rời đi như thế, đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Ra tới nhà vệ sinh, Tiêu Nhất Minh đã công kích anh:
“Tiêu Thế Tu, mày cố tình làm thế có đúng không?”
“Làm gì?” Anh hỏi ngược lại.
“Đừng giả vờ nữa! Mày còn muốn giả vờ đến khi nào? Năm xưa chính mày đã hại chết Lưu Hạ, bây giờ còn lấy một người giống cô ấy như đúc! Mày cố tình muón chọc tức tao đúng không?!”
Khoé mắt Tiêu Nhất Minh đỏ gằn, anh ta túm chặt lấy cổ áo của anh mà xốc lên….